Chớp mắt đã ở Vũ Châu được mười bảy ngày, Thẩm Khanh đã mấy ngày chưa gặp Hiên Viên Linh. Hôm nay hành cung mở tiệc, nhưng không phải Hiên Viên Linh thiết yến khoản đãi các đại thần, mà là đại thần dâng tiệc để hiếu kính hoàng thượng.
Lúc mới đến từng mở yến tiệc nhưng các phi tần như Thẩm Khanh không tham dự, lần này thì phải dự, vì vậy hôm nay Thẩm Khanh ngồi trước bàn trang điểm, để Xuân Hoa tùy ý điểm trang. Đã là dự tiệc thì không thể xuề xòa như trong phòng được, nhất là lúc xuất cung, nếu ăn mặc quá đơn giản thì chính là làm mất mặt Hiên Viên Linh.
Thẩm Khanh trang điểm không phô trương, kiểu trường hợp này cần sự đơn giản mà trang nhã, nhưng cũng không cần quá nghiêm trang, nàng nào phải hoàng hậu đâu.
Nàng vốn đã có dung mạo xuất sắc, ngày thường rất ít dùng phấn son, hôm nay điểm thêm đôi chút, càng làm nổi bật ngũ quan. Xuân Hoa vừa ngắm vừa cảm thán: “Nô tỳ thật chưa từng thấy ai đẹp hơn nương nương.”
Thẩm Khanh năm nay mười chín, chính là độ tuổi đẹp nhất. Nếu như lúc mới nhập cung còn có nét non nớt, thì nay Thẩm Khanh đã dứt bỏ vẻ tiểu thư dè dặt khi xưa, hoàn toàn khôi phục lại khí chất danh môn khuê tú. Đó là một khí chất hoàn toàn khác biệt với nữ tử thời đại này.
Nàng thong dong mà kín đáo, dịu dàng mà rực rỡ, kiêu kỳ mà lạnh nhạt, những tính cách này hòa quyện lại mang theo một vẻ đẹp thần bí đầy kinh diễm.
Nàng càng lúc càng đẹp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play