Hiên Viên Linh biết khi vi hành, quan viên bên dưới chưa chắc đã không giở trò, đương nhiên sẽ không chỉ nghe tấu chương. Lúc này vừa đi hỏi han, lại đi dạo thêm một vòng, tất sẽ nghe được vài manh mối. Có điều hắn cũng không phát tác ngay tại chỗ, hiện tại vẫn giả như không hay biết gì, hỏi rồi thôi. Đợi nói chuyện thêm một hồi mới ngẩng đầu, liền thấy Thẩm Khanh đi ra.
Đối diện nàng còn có một phụ nhân nhà nông, dường như đang dỗ dành một đứa trẻ đang khóc nháo.
“Có chuyện gì vậy?”
Phụ nhân kia luống cuống tay chân dỗ con, nhất thời cũng không chú ý đến Hiên Viên Linh. Đứa trẻ kia đã khóc lóc om sòm.
Thẩm Khanh nói: “Không có gì, nó ăn điểm tâm rồi còn muốn ăn nữa, một lát sau lại đòi tiếp, ta không cho.”
Hiên Viên Linh nghe vậy cũng không nổi giận, chỉ có chút không hiểu: “Sao lại không cho?” Chỉ là điểm tâm thôi mà, nàng nào phải người keo kiệt.
Lúc này phụ thân đứa bé phát hiện chuyện bên này, vội vàng chạy tới. Đứa bé trông thấy cha thì ngoan ngoãn hơn nhiều, cũng dần nín khóc. Lúc này phụ nhân kia mới nói: “Đa tạ phu nhân, cũng là do ta quá nuông chiều nó, phu nhân không cho là đúng. Vốn là phu nhân có lòng tốt mới cho điểm tâm, nếu lại cho tiếp, chẳng phải khiến nó cho rằng chỉ cần khóc lóc là được ăn thêm hay sao. Sau này thể nào cũng lại giở chiêu đó. Mà ta thì lại mềm lòng…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT