Lúc Hiên Viên Linh đang mặc y phục, Thẩm Khanh cũng từ từ tỉnh dậy, thần sắc vẫn còn có phần mơ màng. Thường ngày trông nàng lanh lợi hoạt bát, nhưng Hiên Viên Linh đã từng thấy bộ dáng khi nàng say ngủ, lại hiếm khi thấy được vẻ lơ ngơ mơ ngủ lúc vừa thức giấc thế này.
Nàng tựa như một tiểu hài tử, ánh mắt còn vương nét mông lung, trông thực đáng yêu, đến nỗi Hiên Viên Linh cũng không nhịn được mà cúi xuống hôn nàng một cái, giọng nói dịu dàng, như sợ làm nàng giật mình: “Sao không ngủ thêm một lát?”
Thẩm Khanh ngáp một cái, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, bĩu môi, mang theo chút ấm ức: “Không phải đang ở Chiêu Hoa cung.”
Không ở Chiêu Hoa cung, tức là bên ngoài.
Hiên Viên Linh hiểu ý nàng. Ở Chiêu Hoa cung, nàng có thể ngủ đến muộn, không ai để ý, còn lúc này nếu dậy trễ thì ai ai cũng biết.
Thực ra cũng chẳng sao cả, trên danh nghĩa là hầu hạ hoàng đế, dậy muộn một chút cũng chẳng có gì, nhưng rõ ràng nàng rất giữ quy củ.
Vốn dĩ nàng đã quen không giữ lễ nghi trước mặt hắn, nhưng ra ngoài lại rất cẩn trọng, điều đó khiến hắn không khỏi cảm thấy xót xa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play