Tuy trong lòng đã hiểu rõ tường tận, song sắc mặt của Thẩm Khanh đối với hoàng hậu vẫn không chút đổi thay, cứ như thể chưa từng hay biết gì.
Dẫu sao thì kẻ nào đóng vai nấy, ngoài mặt vẫn cứ hòa thuận, ai nấy đều thủ vai rất trọn vẹn.
Đợi buổi thỉnh an kết thúc, chúng phi tần đã lui xuống cả, Thẩm Khanh cũng thong thả quay về Chiêu Hoa cung.
Nàng ta bề ngoài thì vẫn tỏ ra như chẳng hay biết gì, nhưng trong lòng hoàng hậu lại càng thêm chướng mắt Thẩm Khanh sau buổi thỉnh an.
Hiện nay, cơ hội tốt đã đến, thừa lúc Thẩm Khanh còn chưa sinh nghi, nếu có thể ra tay trong dịp Nguyên Tiêu này thì không còn gì bằng. Chỉ là, “Chỉ e một mình Vương mỹ nhân là không đủ, ngươi đã phái người đi theo dõi Chiêu Hoa cung chưa?”
“Dạ, nô tỳ đã sai người âm thầm canh chừng,” Kim Chi khẽ cúi đầu đáp, “Sợ đánh rắn động cỏ nên nô tỳ không dám cậy người đi dò la quá kỹ, chỉ biết Hi phi hiếm khi bước chân ra khỏi cung, nếu có đi đâu cũng chỉ quanh quẩn trong Ngự hoa viên, hoặc lui tới với Đức phi. Mọi thứ vẫn y như trước, không khác là bao.”
“Không thể để nàng ta phát giác điều gì.” Ánh mắt hoàng hậu trầm xuống, “Việc này một khi đã làm thì phải ra tay gọn gàng dứt khoát, tuyệt đối không thể để nàng ta kịp trở tay. Một khi nàng ta cảm thấy có điều bất ổn, thì mọi chuyện đã quá muộn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT