Du phi vì bị Hiên Viên Linh truyền lời, mấy ngày nay không được ra ngoài, trong lòng bực bội khó chịu. Hôm nay có dịp xuất cung, nàng ta liền đặc biệt ăn vận kỹ càng.
Nàng ta vốn đã thuộc dạng mỹ nhân rực rỡ, nay thân hình vẫn chưa có thay đổi lớn do mang thai, sắc mặt cũng đã được dưỡng tốt hơn trước. Hôm nay khoác lên mình bộ cung trang màu cam đỏ, trang điểm vô cùng lộng lẫy, khí thế như muốn áp đảo cả hậu cung.
Theo tâm tư thích ngắm mỹ nhân của Thẩm Khanh, thực ra nàng cũng rất sẵn lòng nhìn Du phi thêm vài lần, chỉ tiếc điều kiện không cho phép.
Du phi nhìn nàng, dáng vẻ như sắp bật chế độ "gà chọi" đến nơi.
Thẩm Khanh thực sự thấy mệt mỏi, không biết nên phàn nàn sự kiên trì không biết mệt của Du phi hay trách chính mình có số làm bia đỡ đạn nữa.
May mà đúng lúc này, Phương quý nhân đến.
Phương quý nhân trước đó bị thương ở chân, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng mấy ngày, giờ mới có thể xuống giường đi lại, dù vẫn chưa được linh hoạt.
Thế nhưng, ánh mắt Du phi khi nhìn Phương quý nhân lúc này lại không còn đơn thuần chỉ là đố kỵ vì nàng ta được Hiên Viên Linh sủng ái.
Trong đó, còn mang theo hận ý.
Du phi hầu hạ bên cạnh Hiên Viên Linh đã lâu, kiêu ngạo ngang ngược cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng bị trách phạt thì đây lại là lần đầu. Sao có thể không ghi hận cho được?
Thẩm Khanh thầm nghĩ, thế thì vừa hay, hai người cứ đấu nhau đi, đừng kéo ta vào. Ta chỉ ngồi xem kịch thôi.
Hiên Viên Linh luôn là nhân vật chính, mà nhân vật chính bao giờ cũng phải xuất hiện sau cùng, thế nên giờ vẫn chưa thấy Hiên Viên Linh đến.
Các phi tần trước hết phải yết kiến hoàng hậu, bên kia, hoàng hậu liếc mắt một cái liền thấy bộ y phục trên người Thẩm Khanh chính là bộ nàng ta từng ban thưởng, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười.
Hoàng hậu mỉm cười nhìn các phi tần, phong thái mẫu nghi thiên hạ toát lên rõ ràng. Chẳng mấy chốc, Hiên Viên Linh cũng đến.
Hiên Viên Linh và hoàng hậu chạm mặt, chẳng hề thấy chút dấu vết của chuyện trước kia hai người bất hòa mà rời đi trong không vui.
Hiên Viên Linh vẫn giữ đủ thể diện cho hoàng hậu, chẳng thiếu một phần.
Thẩm Khanh nhìn mà phát mệt, ôi chao, giỏi giả vờ thật đấy.
Thế là nàng dứt khoát không nhìn nữa.
Nói chung, Du phi hiện tại đang bận đối đầu với Phương quý nhân, không có thời gian để ý tới nàng. Thẩm Khanh liền giống như lần dự tiệc sinh thần của Đại hoàng tử trước đó, tuy mặc đồ nổi bật, nhưng ăn uống lại vô cùng khiêm tốn.
Đồ ăn trong yến tiệc vốn không thể trông mong là sẽ ngon, vì tất cả đều được chuẩn bị theo quy củ, đâu phải theo khẩu vị của nàng.
Huống hồ, dù có chuẩn bị theo khẩu vị của nàng đi chăng nữa, thì yến tiệc vốn không phải nơi để ăn uống no nê. Người ta đâu thể bưng chân giò lên gặm hay ăn thịt uống rượu hả hê, ai cũng phải giữ kẽ, nên có muốn ăn no cũng không được. Vì vậy, trước khi tới, nàng đã ăn lót dạ.
Bây giờ, nàng chỉ nhắm vào mấy món đồ nguội.
Hiên Viên Linh ngồi trên cao, liếc mắt một cái liền thấy Thẩm Khanh đang gắp một sợi dưa chuột.
Hắn đột nhiên nhớ ra, lần trước tại tiệc sinh thần của Đại hoàng tử, tiểu nha đầu này dường như cũng chỉ ăn mấy món đồ nguội.
Không phải là làm ra vẻ tiểu thư khuê các? Hiển nhiên là không thích đồ ăn trên bàn.
Hiên Viên Linh cũng không thấy nàng bày ra vẻ mặt ghét bỏ, nhưng biểu cảm thì không, còn miệng lại ghét bỏ, nhìn mà buồn cười.
Đây không phải là do động tác nhỏ của nàng nổi bật hẳn lên giữa các phi tần khác hay sao?
Hiên Viên Linh đang chăm chú quan sát thì bỗng nhiên, một phi tần trong số đó đột ngột bụm miệng, khẽ nôn khan một tiếng.
Tiếng nôn khan này lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Thẩm Khanh cũng nhìn qua, chỉ thấy người đó lại chính là Phương quý nhân.
Phương quý nhân bụm miệng, mắt mở to, bất giác nhìn về phía Hiên Viên Linh. Thấy Hiên Viên Linh cũng nhìn qua, nàng ta vội vàng xin tội: “Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp… thần thiếp không biết sao lại đột nhiên…”
Đôi mắt nàng ta đã hoe đỏ.
Hoàng hậu thoáng ngây người.
Mấy vị phi tần có thâm niên trong hậu cung, đặc biệt là Thuận tần và Du phi – những người đã từng có con, khi nhìn thấy dáng vẻ của Phương quý nhân, trong lòng bỗng nhiên có suy đoán.
Có điều nhất thời không ai lên tiếng.
Hiên Viên Linh nhíu mày: “Nếu không khỏe thì gọi thái y.”
Hoàng hậu thấy rõ Hiên Viên Linh vẫn chưa phản ứng kịp, bèn lên tiếng: “Hoàng thượng, chi bằng truyền Thái y đến xem thế nào?”
Hiên Viên Linh chợt hiểu ra, hoàng hậu không thể nào không biết điều đến mức cố ý làm khó một Quý nhân. Như vậy thì…
Lẽ nào Phương quý nhân có thai rồi?
Hiên Viên Linh thoáng kinh ngạc, lập tức truyền gọi Thái y đến.
Một bữa yến tiệc Đoan Ngọ đang êm đẹp bỗng dưng lại mời cả Thái y, khiến vị Thái y đó không khỏi nơm nớp lo sợ. Nhưng sau khi bắt mạch xong, ông ta liền nhẹ nhõm: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu, Quý nhân đã mang thai hơn một tháng.”
Quả nhiên đã có thai.
Lời này vừa thốt ra, Phương quý nhân từ kinh ngạc chuyển thành vui mừng. Trong mắt các phi tần khác cũng lộ ra sự hâm mộ.
Thẩm Khanh lười biếng liếc một vòng, trước tiên nhìn hoàng hậu. Sắc mặt Hoàng hậu không đổi, thậm chí còn mỉm cười. Sau đó nàng lại nhìn sang Du phi, chỉ thấy nàng ta suýt bẻ gãy cả móng tay. Nếu không phải có Hiên Viên Linh ở đây, e rằng nàng ta đã bùng nổ ngay tại chỗ. Còn những người khác, sắc mặt cũng na ná nhau.
Thẩm Khanh hơi cong môi, cùng mọi người chúc mừng Hiên Viên Linh và Phương quý nhân.
Trong số các phi tần mới nhập cung, Phương quý nhân là người đầu tiên mang thai. Trong tình cảnh hoàng thất còn ít con nối dõi như hiện tại, việc Phương quý nhân có thai, tất nhiên là vô cùng quý giá.
Lúc đầu Phương quý nhân cũng vui mừng, nhưng khi nghe mọi người chúc mừng, sự vui mừng ấy dần chuyển thành xúc động, thậm chí còn có chút sợ hãi.
Nàng ta vừa bị Du phi bắt phạt quỳ, còn phải nằm dưỡng thương mấy ngày. Vậy mà đứa trẻ trong bụng lại ngoan cường đến mức không bị sảy mất.
Chính vì điều này mà hận ý đối với Du phi trong lòng nàng ta lại càng sâu hơn.
Du phi từng có con làm chỗ dựa, hiện tại lại đang mang thai, nàng ta không thể so bì. Nhưng bây giờ, nàng ta cũng có con rồi, vậy thì tương lai vẫn còn dài!
Đúng dịp Đoan Ngọ lại có tin vui, ít nhất bề ngoài, bầu không khí trong bữa tiệc có vẻ náo nhiệt hơn hẳn.
Sau khi yến tiệc tan, theo quy củ, Hiên Viên Linh vẫn phải đến tẩm cung của Hoàng hậu, giống hệt như lúc trước trong tiệc sinh thần của Đại hoàng tử.
Thẩm Khanh trở về Chiêu Hoa cung, vừa vào liền uống liền mấy chén trà.
Trà trong yến tiệc thật sự không đủ để uống.
Xuân Hoa nhìn thấy Thẩm Khanh có mặt mày rạng rỡ, lúc trước còn thấy chủ tử trầm tư suy tính, giờ lại trông như tiểu cô nương vô ưu vô lo, thật sự vô cùng đáng yêu.
Chờ nàng thư giãn xong, Xuân Hoa và Phương Vận hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu. Khi đã nằm xuống giường, nàng duỗi eo, lại ngáp một cái, trong lòng cảm thấy tình thế hiện tại rất tốt.
Phương quý nhân và Du phi bây giờ thật sự có thể đấu ngang sức rồi.
Trước đây Du phi luôn nhằm vào nàng, giờ thì hay rồi, Phương quý nhân có thể chia bớt hỏa lực. Đứa bé này quả thực đến quá đúng lúc!
Đêm nay Thẩm Khanh có thể ngủ một giấc yên ổn, nhưng không phải ai cũng có thể an giấc như nàng.
Lúc Phương quý nhân đến yến tiệc, nàng ta chỉ là một Quý nhân bình thường, nhưng khi rời đi, nàng ta lại được ban kiệu mềm, phong quang vô hạn cả quãng đường.
Sắc mặt nàng ta mang theo niềm vui, trông rạng rỡ hơn hẳn. Phải biết rằng trong cung này, có thể được ngồi kiệu mềm khi đi lại, ngoại trừ nàng ta thì chỉ có Du phi, mà cả hai đều là người mang long thai, vô cùng tôn quý.
Hơn nữa, vì nàng ta có thai, Hoàng hậu cũng chính thức phái người đến hầu hạ, tuyệt đối không thể để đứa bé trong bụng nàng ta gặp bất cứ sơ suất nào. Số cung nhân trong cung của nàng ta cũng được tăng thêm không ít.
Bên này, Phương quý nhân về cung với tâm trạng vui vẻ bao nhiêu, thì bên kia, sắc mặt của Du phi khi trở về lại khó coi bấy nhiêu.
Văn Thu lo lắng Du phi tức giận quá mức sẽ ảnh hưởng đến thân thể. Nàng ấy có rất nhiều lời muốn khuyên giải, nhưng lại sợ nếu mở miệng trước khi chủ tử lên tiếng sẽ khiến chủ tử càng thêm khó chịu.
Cuối cùng, nàng ấy vẫn không nhịn được. Dù sao Du phi cũng đang mang thai, giữ trong lòng không tốt cho sức khỏe.
"Nương nương yên tâm, nàng ta mới chỉ vừa hoài thai mà thôi. Có thể mang thai là nhờ vận khí, nhưng có sinh hạ được hay không, còn phải xem bản lĩnh.”