Mà bên kia, trong cung của Phương quý nhân, bầu không khí quả thực có chút đè nén.  

Lúc bị phạt quỳ, Du phi còn cố ý sai người trông chừng, thật sự là ngang ngược đến cực điểm, không thèm kiêng dè ai cả.  

Thế nên Phương quý nhân ngay cả muốn lén lút thả lỏng cũng không được, bên cạnh có người canh chừng, nàng ta chỉ có thể cứng rắn chịu đựng suốt hai canh giờ. Đến lúc này, hai chân đã đau đến mức tưởng như gãy lìa, nằm trên giường ngay cả bò dậy cũng không nổi, ngồi dậy uống một hớp nước cũng thấy khó khăn, ngay cả khi đi nhà xí cũng phải có người dìu đỡ. Nỗi nhục nhã ấy khiến mắt nàng ta đỏ hoe.  

Những cung nữ hầu hạ bên cạnh thấy vậy, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, ai nấy đều vô cùng cẩn thận.  

Đến lúc dùng bữa tối, Phương quý nhân vừa nhìn thấy một đĩa sườn hầm mộc nhĩ, cơn giận bị đè nén suốt một ngày trời lập tức bùng phát.  

"Choang!" Một tiếng, nàng ta hất cả chén đĩa xuống đất.  

"Ngự thiện phòng làm ăn kiểu gì vậy, lại dám đưa mộc nhĩ đến trước mặt ta? Là cho rằng ta bị Du phi phạt liền mất đi thánh sủng rồi sao?"  

Ba cung nhân bên dưới lập tức quỳ xuống: "Xin quý nhân bớt giận."  

Phương quý nhân nào có tâm trạng ăn cơm nữa, phất tay: "Cút đi!"  

Vẫn là nha hoàn thân cận theo nàng ta vào cung có gan lớn hơn một chút, nàng ấy ra hiệu cho hai cung nữ còn lại lui xuống, sau đó tiến lên trước mặt Phương quý nhân: "Quý nhân bớt giận, Du phi ngang ngược cũng không phải ngày một ngày hai. Ả ta chẳng phải chỉ nhằm vào những ai được sủng ái trong cung sao? Chỉ cần hoàng thượng vẫn còn để tâm đến quý nhân, sau này, có khi mọi chuyện sẽ khác."  

Phương quý nhân há lại không biết điều đó, nhưng nỗi uất ức trong lòng nàng ta lại không thể nuốt trôi. Mối hận hôm nay, hiện giờ nàng ta chưa thể báo, nhưng nhất định sẽ khắc sâu trong lòng.  

Sau đó, đến lần thỉnh an tiếp theo, Thẩm Khanh cũng không thấy Phương quý nhân, nghe nói nàng ta cáo bệnh.  

Thẩm Khanh chỉ nghe qua một chút rồi thôi, lúc thỉnh an, nàng vẫn luôn giữ thái độ càng khiêm tốn càng tốt. Dù sao Vương mỹ nhân kia cũng là bài học trước mắt, nàng tự biết mình có thể coi là pháo hôi đích thực, cực kỳ dễ bị người ta căm ghét.  

Hoàng hậu vẫn như mọi khi mà đoan trang ngồi trên cao, cất giọng ôn hòa: "Sắp đến Đoan Ngọ rồi, qua Đoan Ngọ không bao lâu là đến Hạ Chí. Trời càng lúc càng nóng, bản cung đã sai Thượng Y cục chuẩn bị thêm y phục mới cho các muội muội, cũng có vài tấm vải để may y phục, tránh để trời nóng quá mà nhiễm phải nhiệt khí."  

Chúng phi tần bên dưới đồng loạt tạ ơn.  

Thời tiết oi bức lại được hoàng hậu còn ban y phục mới, đúng là chuyện tốt. Thẩm Khanh cũng được ban thưởng, đương nhiên phần thưởng này được chia theo thân phận. Nhưng khi nàng xem xét, lại phát hiện tuy chất vải của hai bộ y phục mình nhận được không phải loại tốt nhất, nhưng hoa văn và kiểu dáng lại vô cùng tinh tế.  

Có thể thấy hoàng hậu đã cho người dụng tâm lựa chọn.  

Thẩm Khanh chỉ mỉm cười không nói, thầm tính toán hai bộ y phục này sau này phải mặc đến trước mặt hoàng hậu để nàng ta thấy nàng đang nỗ lực 'sinh con giúp hoàng hậu'. Nhất là khi Du phi cứ như con gà chọi, nàng cũng không thể không mượn thế của hoàng hậu một chút.  

Dù hoàng hậu cũng không phải người dễ đối phó, nhưng ít nhất, nàng ta sẽ không tùy tiện phạt người, cũng sẽ không vì nàng được thị tẩm mà nhìn không vừa mắt.  

Thẩm Khanh có thời gian liền thích học cái này cái kia, lúc này đang cùng Xuân Hoa và Phương Vận bày biện đống vải được hoàng hậu ban tặng.  

Thế là nàng bắt đầu học thêu hoa và may vá.  

Thật ra đây vốn là kỹ năng của nguyên chủ, nhưng dù trong đầu có ký ức đi chăng nữa, thì việc nhớ lý thuyết với thực hành là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nàng chậm rãi học từng chút một, nhưng học thế nào cũng không ra hồn.  

Làm một lúc, nàng lại nhớ đến nội y hiện đại, định bảo Xuân Hoa làm thử, nhưng nghĩ lại thì thấy chưa phải lúc.  

Dù sao mới vừa có chút thánh sủng mà đã mặc nội y, để hoàng đế nhìn thấy, chỉ sợ hắn sẽ nghĩ nàng cố tình câu dẫn.  

Như vậy không ổn chút nào.  

Vẫn nên đợi đã.  

Thời điểm sắp dùng bữa tối, Hiên Viên Linh mới đến. Lúc này trời còn chưa tối hẳn, Thẩm Khanh vẫn chưa từ bỏ việc học thêu. Hiên Viên Linh vào trong điện, thấy nàng chăm chú thêu hoa thì bước đến xem.  

Chỉ thấy trong tay nàng là hai thứ trông chẳng ra hình thù gì, không rõ là vịt hay là thứ gì khác, trông thê thảm không nỡ nhìn.  

Hiên Viên Linh suýt chút nữa bật cười thành tiếng, nhưng cũng ráng nhịn lại, giữ vững hình tượng uy nghiêm cao lớn, ho nhẹ một tiếng để Thẩm Khanh ngẩng lên nhìn hắn.  

Thẩm Khanh có chút lúng túng, vội giấu thứ trong tay ra sau lưng: "Hoàng thượng đến rồi."  

Hiên Viên Linh gật đầu: "Ngươi đang thêu thứ gì?" Hắn thực sự nhìn không ra.  

Rõ ràng biết nàng thêu rất tệ mà vẫn cố tình hỏi, là đến xem trò cười của nàng?  

Thẩm Khanh nhìn đi nơi khác, khẽ đáp: "Uyên ương."  

Sau đó lập tức chuyển đề tài: "Hoàng thượng đã dùng bữa chưa? Nếu chưa thì để Xuân Hoa đến ngự thiện phòng truyền lệnh."  

Hiên Viên Linh há lại không nhận ra nàng đang cố tình đánh trống lảng?  

Trong lòng càng cảm thấy buồn cười, tay nghề của nàng kém như vậy, chẳng lẽ còn không cho hắn nói?  

Đúng là yếu đuối.  

Hắn lại cố tình không chịu buông tha.  

"Ừm." Trước tiên đồng ý để nàng sai người đi truyền lệnh, sau đó lại quay lại chuyện uyên ương: "Ngươi thêu khăn tay? Định tự mình dùng?" Thứ này e là khó mà lấy ra ngoài dùng được.  

Tốt lắm, lại tiếp tục truy hỏi?  

Thẩm Khanh nghĩ thầm, đến đi, cùng tổn thương nhau nào.  

Nàng hơi cúi đầu, có chút ngại ngùng: "Vốn là muốn thêu cho hoàng thượng."  

Hiên Viên Linh: "..."  

Cái này mà cũng đưa cho hắn được sao? Không sợ người ta cười chết?  

Thẩm Khanh tiếp tục nói: "Nhưng thần thiếp vụng về, từ trước đến nay đồ Hoàng thượng dùng đều là những thứ tốt nhất."  

Nói đến đây, nàng còn ra vẻ có chút thất vọng.  

Hiên Viên Linh nhìn mấy con 'uyên ương' kia, thật sự rất xấu, nhưng nàng rõ ràng đã bỏ công sức làm, nghĩ một lát, hắn nhướng mày: "Ngươi thêu kém như vậy, trẫm đương nhiên không thể dùng."  

"... " Đồ thẳng nam.  

Thẩm Khanh thoáng nghẹn lời.  

Hiên Viên Linh thấy nàng bị chặn họng đến mức không biết nói gì, khóe môi hơi nhếch lên: "Nhưng đã là ngươi thêu cho trẫm, cũng không tiện để người khác lấy đi. Thêu xong thì bảo Triệu Hải cất vào."  

Dù không dùng được thì cứ để đó.  

Thẩm Khanh vui vẻ, lập tức giang tay ôm lấy eo hắn, dụi mặt vào ngực hắn: "Hoàng thượng thật tốt.”

Giọng điệu vừa mềm mại vừa làm nũng, lại còn chủ động thân cận như vậy, khiến cho Hiên Viên Linh không khỏi bất ngờ. Nàng lớn gan thế này từ bao giờ? Đây đâu phải trên giường, nói đi nói lại thì đây vẫn là lần đầu tiên nàng ngang nhiên gần gũi hắn đến vậy.  

Vui mừng đến vậy sao?  

Hiên Viên Linh cúi đầu nhìn vào đôi mắt long lanh ánh nước của nàng, trong vô thức cũng khẽ "ừ" một tiếng.  

Rồi thuận tay ôm lấy nàng, thấp giọng nói: "Lần sau thêu đẹp hơn một chút."  

Nếu thêu khá hơn, hắn cũng không phải không thể dùng, tránh để nàng lại thấy tủi thân, có phải không?  

Thẩm Khanh: "……" Còn giao nhiệm vụ nữa? Thế này chẳng phải xong đời rồi ư? Nàng vốn chỉ định làm cho vui, thứ này cũng đâu phải thật sự muốn tặng Hiên Viên Linh, vừa rồi chẳng qua chỉ là cố ý trêu chọc hắn mà thôi. Giờ thì hay rồi, không làm không được? Mệt mỏi quá đi mất!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play