Sau khi hồi cung, Thẩm Khanh liền ăn lẩu. Mùa đông năm nay chỉ có vài trận tuyết lác đác, mấy ngày nay, trời cũng đã quang đãng. Sáng nay, lúc thỉnh an vẫn ổn, nhưng đến giữa trưa, khi nàng đang ăn lẩu thì bên ngoài lại bắt đầu lất phất vài bông tuyết.
Trước đó, Xuân Hoa thấy Thẩm Khanh dường như đã thư thái hơn nên cũng buông xuống những lo âu trong lòng bấy lâu nay.
Những người khác trong Chiêu Hoa Cung cũng nhận ra tâm trạng của nàng đã tốt hơn nên không còn thấp thỏm.
Như vậy là tốt rồi, chỉ cần nương nương cảm thấy ổn thì bọn họ, thân là nô tài, đâu có lý do gì mà nghĩ không thông? Được sủng ái là tốt, nhưng không thể mong chờ sủng ái dài lâu. Trong cung này, câu nói giả dối nhất chính là “được sủng không suy”.
Xuân Hoa không biết rằng Thẩm Khanh còn nhìn thấu triệt hơn bọn họ. Dù sao thì, từ góc độ của nàng, ngay từ đầu nàng đã biết rõ tên cẩu hoàng đế kia về sau còn có bao nhiêu tần phi nữa.
Ăn uống no nê xong, Thẩm Khanh liền dẫn Xuân Hoa cùng mọi người đánh mạt chược.
Trái lại, bên phía Hiên Viên Linh, lúc đang dùng bữa trưa, hắn tiện miệng hỏi Triệu Hải hôm nay Chiêu Hoa Cung dùng món gì. Bên kia trả lời là lẩu, trùng hợp bên ngoài lại có tuyết rơi, khiến hắn bất giác nhớ đến năm ngoái, sau tết, hắn cùng Thẩm Khanh ăn lẩu, khi ấy nàng từng nói một câu…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT