Dù có thấy hiếm lạ thế nào, cố tình làm bộ làm tịch cũng là nàng không đúng. Tuy tay vẫn vẽ tranh, nhưng trong lòng cũng ước chừng thời gian, mãi đến khi nghe thấy tiếng ngón tay của Hiên Viên Linh gõ nhẹ lên bàn, nàng liền hiểu ngay rằng hắn đang muốn dùng trà.  
Triệu Hải vẫn luôn chú ý đến Hiên Viên Linh, vừa thấy hắn lên gõ bàn liền lập tức quay người nhỏ giọng căn dặn. Đúng lúc này, Thẩm Khanh tựa hồ như nghe thấy gì đó, quay đầu lại, thoáng nhìn Hiên Viên Linh rồi sững sờ trong chốc lát, tựa hồ phản ứng không kịp.  
Đôi môi nhỏ của nàng khẽ hé ra, vẻ mặt như chưa dám tin: "Hoàng thượng?"  
Hiên Viên Linh nhìn dáng vẻ này của nàng, trong lòng bỗng dưng có chút xót xa.  
Mấy ngày nay hắn chưa đến, vậy mà tiểu nha đầu này vừa nhìn thấy hắn lại lộ ra vẻ mặt như thế. Vừa như mong nhớ, vừa như lo sợ chỉ là ảo giác.  
Thanh âm ấy so với ngày thường còn thêm vài phần vô tội.  
Khí chất vừa rồi lập tức biến thành tiểu đáng thương, sự thay đổi quá nhanh làm Hiên Viên Linh mềm lòng, bị nàng gọi một tiếng như thế, ngay cả việc giả vờ tức giận cũng diễn không nổi, liền trực tiếp bước đến trước mặt nàng: "Sao? Không nhận ra trẫm?"  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play