Tào Xuân Lệ bỗng nghĩ đến một điều, cố ý nói: “Thanh Sơn, em sợ thằng bé lại đến bờ sông chơi nên mới đến đón nó. Đây là cô giáo Hàn và cô giáo Điền của nhà trường, con người rất tốt. Lần trước Tiểu Quân rơi xuống nước cũng gặp được họ, hôm nay em còn xin người ta chỉ mấy chữ nữa...”
Cô ta chờ anh ta mở miệng trách cô ta cố ý đến gần Điền Ninh. Nếu như anh ta thật sự mở miệng thì cô ta sẽ ầm ĩ ở trường khiến cô không làm giáo viên được nữa, dựa vào đâu cho dù là lúc nào cô cũng may mắn?
Điền Ninh mỉm cười: “Tôi cũng không giúp được gì, đều là cô giáo Hàn nói với cô.”
Nói xong lại dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ấy.
Hàn Hân Hân cũng cảm thấy lời của cô ta rất khó hiểu: “Chút chuyện nhỏ vẫn đáng để lấy ra nói à. Không còn sớm nữa, chúng ta đều mau về thôi. Hôm nay lạnh hơn hôm qua, mùa xuân thật kỳ lạ.”
Tào Xuân Lệ bồn chồn.
Vu Thanh Sơn không dính chiêu của cô ta, vô cùng khách sáo mà nói: “Hai cô giáo đi thong thả.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play