Hạ Đông Thăng cười nhẹ nói: “Ninh Ninh, cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Điền Ninh bị gọi thì giật mình, người nhà họ Điền gọi cô là Ninh Nhi cũng không phải cách gọi yêu thương cỡ nào, mà là tên của cô có hai chữ, gọi cả tên lẫn họ cũng không thân thiết lắm. Gọi là Ninh Nhi, chữ “Nhi” vốn dĩ không có âm đọc, cách gọi rất tùy ý. Lặp từ gọi là Ninh Ninh chính là cách gọi rất thân thiết lịch sự, cô chỉ từng nghe người nhà họ Tôn gọi cô như vậy.
Người ta có ơn với chúng ta, chúng ta không thể không lễ phép.
Điền Ninh lơ mơ trả lời: “Sắp mười chín rồi.”
Hạ Đông Thăng “ồ” một tiếng.
Điền Vệ Tinh bấm ngón tay tính toán thấy không đúng lắm, nhất định muốn khoe khoang: “Chị, em nhớ sinh nhật của chúng ta không chênh lệch lắm, đều là mùa xuân năm nay, năm nay em mới đón sinh nhật mười sáu tuổi, chị lớn hơn em hai tuổi làm sao đã mười chín rồi?”
“... Chị quên, với lại cũng không sai.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT