Không bao lâu thì Tôn Kế Vĩ đi về, nhìn thấy cháu ngoại thay đổi cách ăn mặc rất có tinh thần thì cũng cười. Thấy tóc của anh lại ngắn hơn, chú ấy đi lên khò khè, cười hỏi: “Mái tóc này là sao? Tháng giêng vẫn chưa qua, cháu đã không nhịn được mà cắt tóc rồi à?”
“Cậu, hai chúng ta không cần như vậy. Lúc cháu sưởi ấm không cẩn thận bị quẹt vào, dù sao cậu cũng không nỡ rêu rao cái đầu hói của đứa cháu ngoại này khắp nơi chứ?”
Tôn Kế Vĩ vui vẻ: “Nếu cháu nướng trụi nửa mái tóc thì cạo đầu trọc luôn, dạo một vòng trong thôn bảo đảm không có ai dám trêu chọc cháu.”
Bà cụ Tôn cũng phát hiện chỗ khác thường, vui vẻ hỏi: “Chuyện gì thế, không phải cháu không biết đốt lửa?”
Hạ Đông Thăng ho khan một tiếng, dửng dưng như thường nói: “Lúc cháu châm lửa mất tập trung thôi.”
“Ơ, thật sự là hiếm có, bình thường cháu tinh ranh như con khỉ vậy.”
Đây chắc chắn là khen ngợi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT