Hỏi như không hỏi, chờ Điền Vượng Phát đi ra từ nhà chính, những người còn lại cũng không trốn trong phòng nữa. Lưu Kim Ngọc biết mình đuối lý nên đến phòng bếp giúp đỡ. Điền Ái Dân dè dặt rửa mặt, trên mặt anh ta còn có hai vết cào, không dám ngẩng đầu nhìn ai.
Điền Ninh thấy mà buồn cười, cô không dám tâng bốc quan hệ vợ chồng và không khí gia đình của nhà họ Điền. Có lẽ bé trai có thể sống ở đây rất tốt, ví dụ hôm qua Điền Vệ Tinh cũng chỉ buồn phiền một lúc về việc cha mẹ cãi nhau, lúc ăn sáng cũng ăn nhanh hơn người khác.
Điền Ninh cũng chỉ hơn chứ không kém.
Trên bàn cơm không có ai nói chuyện, tất cả đều tiến hành một cách yên tĩnh, thỉnh thoảng Điền Binh Binh kháng nghị một câu: “Sao mọi người không nói chuyện?”
Lý Phượng Anh mới hòa ái hơn một xíu với cháu trai.
Ăn cơm xong, Lưu Kim Ngọc ân cần nói: “Em gái, chị rửa bát giúp em.”
Cô ta vẫn chưa đến gần, Điền Ninh đã vội tránh ra xa, thản nhiên nói: “Chị dâu hai, hai chúng ta đừng sát quá gần, em không chịu nổi bị đổ oan lần nữa đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play