Điền Xảo Chân ngồi trong phòng không đi ra, bác Vu vào phòng cô ấy lấy vải tặng lúc đính hôn trong rương ra. Bà ấy nhìn thấy con gái giàn giụa nước mắt, bàn tay khô thô ráp lau gương mặt của cô ấy: “Con gái, đừng khóc nữa, chờ sau này bố mẹ tìm nhà khác tốt hơn!”
“Mẹ...”
Cô ấy nghẹn ngào không biết nói thế nào, bác Vu khẽ cắn răng xoay người đi ra ngoài, ném mảnh vải đó xuống đất mặc cho mẹ của Tào Chấn Hoa nhặt lên, lại móc ra hai tệ tiền lẻ và hai mươi tệ lễ vật đám hỏi từ trong túi.
“Rượu và kẹo cho lúc đính hôn hết rồi, tôi bồi thường cho bà hai tệ này, bằng lòng lấy thì lấy, không muốn thì cũng cút cho tôi. Cái đồ lòng đen phổi nát, đừng tới nhà tôi nữa. Thứ ngu dốt có mẹ sinh không có mẹ dạy, trên đường về ngã xuống cống chết hết đi!”
Mẹ Tào vừa nghe bà ấy nguyền rủa người khác, đi lên muốn túm tóc. Bác Vu cười khẩy một tiếng, cùng con dâu là chị dâu Điền mỗi người túm một tay, vung cánh tay đánh thẳng vào mặt bà ta, đánh vang “chát chát”.
Đại đội trưởng khuyên can cố tình chậm một bước, tát năm sáu cái mới bảo người ta kéo bọn họ ra, bằng không sẽ bị tát rụng cả răng.
“Được rồi, được rồi, mau đi đi!”
Người làm mai Tào Phú Quý đã đưa ba người nhà họ Tào ra ngoài. Trên căn bản là đi qua hàng xóm bà con xa của nhà họ Điền, có người thích tổn thương người khác mà nhổ nước bọt lên mặt cha Tào và mẹ Tào.
Ra cổng nhà Xảo Chân, chính là cổng nhà họ Điền. Mẹ Tào duỗi cổ nhìn vào trong, nhìn thấy hai cô gái trẻ đứng ở cửa. Một người vừa nhìn đã biết là người đã lấy chồng, một người khác gầy teo, ánh mắt không hiền lành, không phải là cô gái này chứ?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play