“Tình cảm mấy chục năm bên ông bà ngoại sẽ không thay đổi, cho dù con là con của ai, đều không thể thay đổi điều này. Con không mong có người can thiệp, nói như vậy không phải là khiến hai người áy náy hơn, nhưng với chúng con mà nói chính là nửa đường nhận thêm một người thân. Hi Hi còn nhỏ, có ông bà nội thương con bé là chuyện rất tốt, còn tình cảm khác, từ từ gây dựng mới không miễn cưỡng.”
Sự yêu thương của cha mẹ đến muộn dâng trào mãnh liệt, nhưng với Hạ Đông Thăng mà nói nhiều hơn là gánh nặng, không bằng cho con gái. Cô bé còn nhỏ, thêm yêu thương che chở sẽ tốt hơn, nếu sau này hai nhà có thể hòa hợp, tình cảm sẽ tự nhiên mà có.
Hạ Hoàn An liên tục gật đầu: “Bố mẹ đồng ý!”
Lãnh Nhược Quân nghẹn ngào: “Được.”
Hạ Đông Thăng không đành lòng nhìn biểu cảm của họ, rũ mắt lại ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Khi còn bé con không bị đói bị lạnh cũng không bị ai ức hiếp. Người lớn trong nhà đối xử rất tốt với con, chỗ nào cũng yêu mến, giống như hai người chăm sóc Tiểu Tần vậy. Sau khi lớn lên con cưới Ninh Ninh như mong muốn, có Hi Hi, còn có công việc tốt, con có được cuộc sống mà con mong muốn. Coi như trước đây con đều ở bên cạnh bố mẹ, đừng nghĩ những khoảng trống đó nữa, càng không cần cảm thấy xấu hổ với con...”
“Nhiều năm như vậy, khổ cực hai người rồi.”
Lãnh Nhược Quân lập tức tràn nước mắt: “Con trai...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT