“Ha, sao lại không chứ? Bố, bây giờ tôi gọi ông như vậy không có nghĩa là tôi nhận ông là bố ruột của tôi. Chỉ là tuổi tác lớn rồi gọi tên ông thì không thích hợp thôi, tốt nhất là ông yên phận Không cần biết là ai nghĩ kế cho ông, điều này cũng không thay đổi được quyết định của tôi đâu.”
Hạ Đông Thăng lạnh lùng nhìn ông ta ngẩn người, lại bổ sung một câu: “Còn nữa, các ông đừng mơ tưởng tài sản của tôi nữa, tôi đã tìm luật sư lập di chúc rồi. Nếu như tôi chết, tiền của tôi đều là vợ và con gái tôi, sau này ông tiết kiệm sức lực, đừng nằm mơ giữa ban ngày về phương diện này nữa.”
“Bố không có...”
“Công ty tôi không chào đón ông tới, sau này cũng đừng tới nữa.”
Hạ Đông Thăng trực tiếp bảo người mời ông ta ra ngoài.
Lúc Điền Ninh đưa Hạ Tranh tới thì vừa hay thấy Hạ Minh Huy vô cùng giận dữ rời đi. Cô đợi một lúc nhìn người đi xa thì mới bế con gái xuống xe. Hạ Tranh rất ít khi đến công ty, rất tò mò nhìn xung quanh, nhìn thấy Hạ Đông Thăng ra đón, dang hai tay gọi bố.
Hạ Đông Thăng vừa rồi còn lạnh mặt lập tức tươi cười rạng rỡ, thân mật đưa tay nhận lấy con gái: “Con bé ăn no chưa?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play