Làng quê vẫn giữ vẻ yên bình tĩnh lặng, xe chạy trên đường lớn càng lúc càng ổn định. Điền Ninh chọn một tư thế thoải mái, nhắm mắt ngủ một chút.
Chiều họ về đến nhà, hai người hợp sức mang hết đồ đạc từ xe lên nhà. Trời bắt đầu trở tuyết, Điền Ninh đứng trước cửa sổ ngắm một lát, thở dài một hơi rồi thả mình lên ghế sô pha: “Về nhà vẫn là thoải mái nhất.”
Ở nhà bà cụ Tôn hỏi han ân cần cũng rất quan tâm cô, nhưng dẫu sao cũng không phải địa bàn của mình, cô không thể hoàn toàn thoải mái. Về nhà là cô muốn nằm đâu thì nằm đấy.
Trên ghế sô pha còn có gối ôm yêu thích của cô, với tay lấy cuốn sách đang đọc dở là có thể đọc ngay.
Hạ Đông Thăng cũng nằm như cô, nghe vậy cười khẽ: “Cũng may về trước khi tuyết rơi, nếu không thì đường khó đi, có khi phải trì hoãn vài ngày nữa, chắc lúc đó em nghẹn hỏng mất.”
Điền Ninh nhíu mũi: “Là tại con anh ảnh hưởng đó.”
“Phải phải, đáng đánh đòn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play