Điền Ninh vốn cũng định sang nhà đối diện, nhưng những người chơi bài hút thuốc liên tục nên cô vội quay về. Hạ Đông Thăng vẫn phải tiếp đãi người quen chưa thể về, cô thấy ngoài trời lạnh, định rót ly nước nóng làm ấm tay, lại thấy Lý Phượng Anh ngồi trong nhà chính mà khóc, còn liên tục nức nở.
“... Mẹ, mẹ làm gì thế này?”
Lý Phượng Anh lau nước mắt, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nhìn ra ngoài, thấy không có ai về mới hỉ mũi, giọng khàn đặc: “Con lo cho mẹ làm gì, chẳng phải con đã không coi mẹ là mẹ nữa rồi sao?”
Điền Ninh nhướng mày cười: “Mẹ, mẹ nói thế thì con hoảng sợ mất.”
Tội danh bất hiếu lớn lắm nha.
Mắt bà ta đỏ hoe: “Chỉ vì lúc trước mẹ hồ đồ không cho con đi học, nên con đậu đại học rồi cứ hờ hững với mẹ như vậy, mẹ thật sự nợ mấy đứa chúng con. Hoàn cảnh nhà mình thế nào đâu phải con không thấy, con muốn mẹ làm sao được? Nhà này có chuyện gì cũng chưa từng làm gánh nặng cho con, con lại chẳng buồn để ý đến ai, mẹ thấy con là không muốn nhận mẹ làm mẹ nữa rồi.”
“Hoàn cảnh gia đình không phải thứ con người ta chọn được.” Cũng không chọn được cha mẹ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT