Buổi trưa, Điền Ninh định đi đến khu nhà công vụ tìm Hạ Đông Thăng, cô giao sách giáo khoa cho Lưu Dương để cô ấy mang về ký túc xá giúp. Lưu Dương do dự một lúc rồi nhẹ nhàng nói với cô:
“Ninh Ninh, tôi không cố ý giấu cậu. Cậu còn nhớ hôm đó chúng ta đi dự buổi sinh hoạt câu lạc bộ thơ không? Chúng ta đi trước mà quên gọi Thục Ngọc, tôi rớt cây bút, quay lại tìm bút ở cầu thang thì thấy Đàm Khải đang nói chuyện với Thục Ngọc, còn đưa thứ gì đó. Tô ikhông dám làm phiền họ, nên nghĩ...”
“Trước đây tôi không nghĩ đến vấn đề này, nhưng thấy thái độ của Thục Ngọc, tôi quyết định nói với cậu. Cậu ấy là người như vậy, cậu đừng chấp với cậu ấy nhé.”
Lưu Dương là người hiền lành, vì là người lớn nhất trong phòng nên hy vọng mọi người có thể sống hòa thuận, nhưng cô ấy cũng biết phân biệt đúng sai.
Điền Ninh cười nhẹ: “Trưởng phòng, tôi hiểu ý cậu. Tôi không quan tâm cậu ta có bán vé hay không, tôi chỉ không thích ai đó lừa tôi. Tôi sẽ không so đo với cậu ta vì chuyện này, chuyện đã qua thì qua rồi.”
Lưu Dương thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”
“Vậy tôi đi trước nhé, chiều nay tôi không có tiết, về muộn chút.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT