Hạ Đông Thăng kìm nén xúc động hắng giọng, nhân lúc cô chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, anh thò tay qua nắm lấy mu bàn tay đang đặt bên đùi trái của cô. Tay của con gái yếu ớt nhỏ xinh, mềm mại không xương, sau khi anh chạm vào, tay liền ngừng ở ngay đó.
Hàng phía trước có người ngồi, hàng phía sau không nhìn thấy động tác của họ, chỉ có bên phía lối đi nhỏ nếu cẩn thận quan sát mới để ý thấy, anh yên tâm lớn gan nắm chặt.
Điền Ninh vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, lòng bàn tay Hạ Đông Thăng hơi thô ráp, ấm áp khô ráo. Khi hoàn toàn phủ lên bàn tay cô lại rất thành thật, tuy cảm giác hiện diện của bàn tay vẫn rất mạnh mẽ. Cô do dự một lát, lật tay lên, lòng bàn tay dán lấy tay anh, ngón tay mảnh khảnh trượt vào giữa ngón tay anh, mười ngón đan xen.
Hạ Đông Thăng bỗng nắm chặt tay, yên lặng ngắm nhìn sườn mặt bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ của cô, khóe miệng liên tục nhếch lên.
Hai người cứ nắm tay như thế, vẫn luôn không buông, cả hai đều quên mất Vu Thanh Sơn còn ngồi một bên.
Vu Tĩnh Tĩnh bị bệnh không còn sức, ngồi trên đùi anh ta nhỏ giọng nói chuyện: “Bố ơi, chừng nào con mới khỏi bệnh ạ? Lâu rồi còn chưa gặp mẹ nữa.”
“Bố ơi, thuốc lần này cũng đắng lắm phải không ạ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT