Ông cụ Tôn bình tĩnh nhìn ông ta một chốc, lại hỏi: “Tốt xấu gì anh cũng là bố ruột của Đông Thăng, nó muốn kết hôn, anh cũng không định xem lễ hỏi là gì, một hào cũng không cho à?”
Hạ Minh Huy cười khổ: “Sao vậy được? Bố, lúc con đến đây có đem tiền theo.”
Ông ta móc năm mươi tệ ra, ông cụ Tôn cứ nhìn không nhúc nhích, Tôn Kế Vĩ cũng coi như không khí.
Hạ Đông Thăng hắng giọng một cái, hỏi: “Bố, con kết hôn tương đương dọn ra ở riêng, bố cảm thấy vậy ổn không?”
Hạ Minh Huy khẽ cắn môi, móc thêm năm mươi tệ, gom đủ một trăm tệ mới thấy ông cụ Tôn hài lòng gật đầu. Thật ra họ không thiếu tiền, chỉ là muốn nhìn ông ta rỉ chút máu mới hài lòng.
Không phải ông ta không rõ, nhưng ai bảo ông ta đuối lý làm gì, đến cả trước mặt Hạ Đông Thăng cũng không dám ngẩng đầu.
Hạ Đông Thăng không khách sáo cất tiền đi, thành khẩn nói: “Cảm ơn bố.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play