Điền Ninh nhún vai, thậm chí còn rót cho bà ta một ly nước, lúc bà ta đang nói uống một hơi cạn sạch.
“Mẹ, mẹ đang nói ai không biết xấu hổ thế?”
Lý Phượng Anh tức điên đến mức bật cười: “Đang nói cô không biết xấu hổ đấy!”
Điền Ninh lạnh nhạt nhìn bà ta, ung dung hỏi: “Chẳng qua con chỉ nói điều nên nói thôi. Con với Hạ Đông Thăng ngay thẳng đứng đắn, có người mai mối, cũng không làm chuyện gì khác người, sao đến miệng mẹ lại trở nên tệ như vậy?”
Lúc này đây Lý Phượng Anh lại nhớ đến bộ dạng của cô phản bác bà ta vào đêm hôm ấy. Trong lòng bà ta hoảng hốt toát ra một ý nghĩ, lúc ấy cô căn bản không nhận sai!
Điền Ninh cũng lười lắm lời vụ biết xấu hổ hay không với bà ta, nói thẳng: “Con cảm thấy con và Hạ Đông Thăng không có vấn đề gì, con phải gả cho anh ấy, con cũng phải đi học. Mẹ, mẹ nói con tương lai rộng mở trước mắt mà không cần, ngược lại nghe lời mẹ đi làm mẹ kế của ba đứa nhỏ. Con muốn biết lúc mẹ bán con gái mình đi, lương tâm mẹ không đau hay sao?”
Lý Phượng Anh trợn to mắt, trong một thoáng cảm thấy khó thở: “Tôi vì tốt cho cô thôi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT