Bình thường ở trong thôn Tôn Kế Vĩ đối xử với người khác rất hiền lành, nhưng mà không hiền lành đến mức này. Mọi người đều nói người nhà này trông thì điềm đạm, thật ra thì kiêu ngạo từ trong xương, rất ít khi xưng anh gọi em với người quê mùa, nhưng mà ông ta được đối xử như vậy thì trong lòng rất vui.
Lý Phượng Anh ngồi bên cạnh nghe, bỗng nhiên có linh cảm không tốt, lại không thể cắt ngang lời của chú ấy.
“Hôm nay tôi tới là có chuyện muốn hỏi ý kiến của anh và chị dâu, nhà tôi có một đứa cháu ngoại không nên thân, xấp xỉ Điền Ninh nhà anh chị. Anh đã gặp mặt mũi ngoại hình của thằng bé, về phẩm chất thì tôi dám vỗ ngực bảo đảm là một đứa bé tốt. Hôm nay tôi tới chính là muốn thử làm mai cho hai đứa, nếu như anh cảm thấy được thì để hai đứa gặp mặt một lần trước, thế nào?”
Tôn Kế Vĩ nói xong, sau lưng đã đầy mồ hôi. Chú ấy thầm nói rằng cháu ngoại à, cả đời này cậu cháu chưa từng nói những lời lỗ mãng như vậy! Cháu phải cố gắng lên!
Điền Vượng Phát ngây người tại chỗ, theo bản năng nghiêng đầu nhìn Lý Phượng Anh. Lúc này, nụ cười cố gắng nặn ra của bà ta đã cứng đờ trên mặt.
“Chuyện này...”
Tôn Kế Vĩ quan tâm hỏi: “Làm sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play