“Bà Tôn, hoa hòe nhà cháu ăn được rồi, mẹ cháu bảo cháu và chị cháu mang đến cho nhà bà!”
Bà cụ Tôn rất vui, ngoài miệng vẫn phải khách sáo: “Mẹ cháu lại như vậy, đồ ngon cứ giữ lại cho các cháu ăn đi!”
Điền Vệ Tinh gãi đầu, nhìn cô. Điền Ninh cười với bà cụ: “Bà Tôn, hoa hòe trên cây nhà chúng cháu nở hơi sớm, mẹ cháu nói là chia cho hàng xóm nếm thử, chờ mấy ngày nữa hoa hòe đều nở thì không hiếm nữa. Bà cứ nếm trước đi, mẹ và cha cháu còn nói mấy ngày trước nhờ có anh Đông Thăng giúp đỡ tìm Vệ Tinh, để Vệ Tinh tự tới cảm ơn.”
Bà cụ Tôn thấy cô nói ngon ngọt một cách thoải mái hào phóng, trong lòng rất vui: “Đều là chuyện nhỏ, được, vậy chờ lát nữa bà chiên chút bánh hoa hòe ăn. Ninh Nhi, các cháu vào nhà ngồi một lúc, Đông Thăng và Tiểu Cương đều ở bên trong.”
Bà ấy vừa dứt lời, Hạ Đông Thăng đã đi ra từ trong nhà chính, ánh mắt đầu tiên nhìn cô, anh đã nở nụ cười vui mừng. Sau đó anh cưỡng ép nghiêng đầu nói với bé trai: “Vệ Tinh, đi vào xem tranh liên hoàn đi.”
“Vâng!”
Bà cụ Tôn đẩy cô: “Cháu cũng đi xem đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play