Rắn đen xoạt một cái, ngoan ngoãn dựa đầu vào tuyết, vừa hay ép Hứa Ôn Văn đang lải nhải vào nền tuyết chèm bẹp không động đậy được.
Hứa Ôn Văn: “???”
Tới gần mới phát hiện Văn Tinh Trạch còn ôm hai con rồng khổng lồ thu nhỏ mềm oặt… Chính là hai con mới phun lửa ở trên trời kia bị thu nhỏ vì đạn thôi miên, lúc này đám rồng nhỏ đang cuộn tròn trong lòng Văn Tinh Trạch ngủ khò khò, thỉnh thoảng còn chép chép miệng.
Văn Tinh Trạch giao đám rồng nhỏ cho Đại Hắc chăm sóc, sau đó gập ô lại, nhảy xuống khỏi đỉnh đầu rắn bự.
Cậu nhìn đống rác xung quanh một vòng thì thấy Rockefeller và đám người có địa vị cao mới tránh được một kiếp, đang ngơ ngẩn trên nền tuyết, Văn Tinh Trạch hơi kinh ngạc: “Ấy, sao lại biến thành như vậy rồi.” Cậu nói câu này xong thì thấy giọng điệu của mình hơi cứng đờ, nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung một câu: “Tết nhất đến nơi rồi.”
Mọi người: “...”
Tới cũng tới rồi, Tết nhất, người cũng đã chết, trẻ con nó còn nhỏ?!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play