Văn Tinh Trạch đã quen với miệng lưỡi độc địa của bọn họ: “Biết rồi mà, các anh cũng mau quay về đi, tôi đi trướ ——”
Vào giây cuối cùng khi cậu quay đi, khóe mắt của Văn Tinh Trạch nhìn thấy những ký tự lớn màu xanh nhạt lơ lửng trên đầu Ly. Vì cảm xúc chùng xuống mà màu sắc của chúng cũng tối theo: [Lại phải rất lâu nữa mới được nhìn thấy bệ hạ.]
Tiếng lòng trên đầu của Ưu là: [Không muốn bé con đi đâu.]
Còn dòng chữ của Thương là: [Tộc Rồng có thể ôm bệ hạ một cái mà, sao Người Cá lại không được vậy?]
“…” Động tác quay người đi của Văn Tinh Trạch khựng lại.
Ưu và Thương quả là là song sinh, mặc dù bên ngoài đều là vẻ lạnh lùng thản nhiên không nói năng gì nhưng trong lòng lại đang âm thầm nói chuyện với nhau.
Chữ trên đầu Ly: [Tất cả là tại hai tên rác rưởi Thương và Ưu kia ngày nào cũng nói mấy lời khó nghe với bé con, khéo có khi ngài ấy lại tin là thật.]

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play