Dung Thận tỉnh lại, Yêu Yêu đã thành công kéo hắn thoát khỏi thức hải ma chướng.
Giống như lần trước, vừa ra khỏi thức hải hắn, thân thể nàng liền mất hết sức lực, từng đợt choáng váng kéo đến khiến trước mắt tối sầm.
Khuôn mặt hai người vẫn còn kề sát, trán chạm trán, hơi thở quấn vào nhau không dứt. Yêu Yêu không còn chút khí lực để ngồi thẳng, đành mặc cho bản thân yếu ớt dựa vào hắn, môi cong cong nở một nụ cười mờ nhạt: “Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi.”
Giọng nói tuy nhẹ, lại xen vào trong đó vài phần vui mừng, lại có thêm chút dỗi hờn ấm ức, như con thú nhỏ rúc vào lòng người làm nũng.
Dung Thận chỉ biết nàng đã xâm nhập vào thức hải hắn, nhưng hoàn toàn không rõ nàng ở bên trong đã nhìn thấy những gì, lại càng không biết chính mình bị ma tức thao túng suýt nữa bóp chết nàng.
Tỉnh lại sau mê man dài, thần trí hắn đã khôi phục không ít, chu sa nơi giữa trán cũng không còn âm ỉ đau đớn.
“Vì sao phải làm như thế?” Vừa mới tỉnh, giọng hắn khàn khàn, lời đầu tiên lại là một câu chất vấn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT