Kẻ đột nhập vào trúc ốc là Tôn gia đại tiểu thư Tôn Hoa Nhài cùng nha hoàn Tiểu Tú.
Ban ngày, gia nhân trở về trong dáng vẻ chật vật, vừa thấy Tôn lão gia liền quỳ xuống khóc rống, ra sức kể lể vị Vân Cảnh công tử kia hèn nhát vô dụng nhường nào, còn nha đầu bên cạnh hắn thì đanh đá dã man ra sao. Tôn phu nhân nghe vậy nảy sinh ý thoái lui, muốn Tôn Hoa Nhài chọn lại phu quân.
Thế nhưng, Tôn Hoa Nhài lại càng khao khát thứ không thể có được. Nàng chẳng cần ai khác, trong mắt chỉ có Dung Thận. Cả ngày bực tức, Tôn Hoa Nhài quyết định đích thân đến gặp Vân Cảnh công tử. Trước khi đi, nàng chải chuốt trang điểm, cố tình khoác lên mình chiếc váy áo lộng lẫy. Nào ngờ, đường núi lại gập ghềnh khó đi đến thế. Vừa nhìn thấy nấm mồ dưới chân núi, nàng không nhịn được mắng to: “Cái nơi khỉ ho cò gáy gì thế này!”
“Tiểu thư, hay chúng ta trở về đi.” Tiểu Tú có chút sợ hãi, khuyên nhủ: “Đợi ban ngày rồi đến, giờ này chắc công tử đã ngủ rồi.”
Tôn Hoa Nhài nhấc vạt váy gian nan leo núi, vẫn cố chấp nói: “Ta lại càng muốn đến vào ban đêm.”
“Ban ngày hẳn là do nha đầu thô lỗ kia uy hiếp, Vân Cảnh công tử mới không dám lên tiếng. Lát nữa chúng ta trực tiếp đi gặp hắn, thừa dịp đêm trăng đẹp thế này, ta chủ động gõ cửa phòng hắn, chẳng lẽ hắn lại không vui sao?”
Tôn Hoa Nhài này cũng là người không có đầu óc. Nàng không hề nghĩ Dung Thận cùng Yêu Yêu ngủ chung phòng, cũng không nghĩ trúc ốc có nhiều phòng như vậy, làm sao nàng có thể chắc chắn cánh cửa nàng gõ là phòng của Dung Thận chứ không phải của Yêu Yêu?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play