“Nếu cậu không trả lời thì tớ coi như cậu đồng ý rồi.”
---
Máy hút khói và bếp ga cùng nhau hoạt động, mùi thức ăn tỏa ra thơm ngào ngạt.
"Mẹ ơi, con về rồi đây!" Vừa bước vào cửa, Tống Ngư đã lớn tiếng gọi.
Nghe thấy tiếng con gái, Phùng Tú Mỹ thò nửa người ra khỏi bếp, liếc nhìn cô một cái rồi quay sang hướng khác gọi: “Lão Tống? Lão Tống! Con gái bảo bối của ông về rồi này.”
“Bố con về rồi ạ?”
Nghe thấy vậy, Tống Ngư lập tức phấn khích như được tiếp thêm năng lượng, vội vàng đá văng giày, thậm chí còn chẳng kịp xỏ dép mà lao thẳng vào nhà.
“Bố!”
Vừa trông thấy người trước mặt, cô lập tức nhảy bổ lên, ôm chặt lấy ông như một con bạch tuộc, miệng cười "hì hì hì" không ngừng.
Tống Vĩnh Trường sợ con gái bị ngã nên nhanh tay đỡ lấy phần đầu gối của cô: “Lớn từng này rồi mà vẫn còn cái trò này à.”
Miệng nói có vẻ ghét bỏ nhưng nụ cười trên mặt ông từ đầu đến cuối chưa hề tắt.
Tống Ngư vẫn cười, vòng tay qua cổ ông làm nũng: “Bố ơi, sao bố lại về đột ngột thế?”
Tống Vĩnh Trường dùng trán nhẹ nhàng chạm vào trán cô, đùa giỡn: “Nhớ con quá nên bố về thôi.”
Phùng Tú Mỹ chịu không nổi cảnh bố con họ quấn quýt: “Thôi được rồi, hai người mau đi rửa tay đi, cơm sắp dọn ra rồi.”
Tống Ngư trượt xuống từ người bố, hai bố con khoác vai nhau đi về phía nhà vệ sinh.
Tống Vĩnh Trường nghiêng đầu lại gần, mặt đầy vẻ thần bí: “Bố có một bất ngờ cho con.”
"Cái gì ạ?" Tống Ngư tròn xoe mắt.
"Suỵt." Tống Vĩnh Trường giơ ngón trỏ lên ra hiệu bảo cô nói nhỏ lại, nói xong còn ngó về phía bếp một cái: "Đừng để mẹ nghe thấy."
Không thể để mẹ biết, vậy chắc chắn là một bất ngờ lớn rồi.
Tống Ngư càng thêm háo hức, không kìm được liền hỏi dồn: “Bất ngờ gì thế ạ? Ở đâu ạ?”
Tống Vĩnh Trường nheo mắt, hơi nhấc cằm lên.
Nếu Phùng Tú Mỹ hoặc Lục Tư Uyên có mặt ở đây, nhất định sẽ nhận ra biểu cảm trên mặt ông giống hệt Tống Ngư hôm qua khi kể về thành tích thi tháng của Lục Tư Uyên.
Hai bố con này, đúng là như đúc từ một khuôn.
Tống Vĩnh Trường vừa mở miệng định nói.
Giọng của Phùng Tú Mỹ từ phía bên kia phòng khách vọng tới: "Hai bố con nhanh lên, ăn cơm thôi."
"Dạ!"
Tống Vĩnh Trường nhún vai, có chút tiếc nuối: "Ăn xong rồi nói nhé."
---
Phùng Tú Mỹ đã không chỉ một lần nhận xét về con gái mình: "Trong lòng có gì là chẳng giấu nổi, cái gì cũng viết hết lên mặt."
Câu này hoàn toàn không sai.
Ví dụ như bây giờ.
Vì trong lòng cứ nghĩ đến cái "bất ngờ" kia, Tống Ngư ăn hết một bát cơm trong chớp mắt, sau đó ngồi trên ghế không ngừng đung đưa người, thỉnh thoảng còn lén liếc nhìn Tống Vĩnh Trường, cả người thấp thỏm không yên.
Phùng Tú Mỹ quá hiểu hai bố con này rồi.
Bà đặt đũa xuống, bình thản nói: “Nói đi, hai người đang giấu tôi chuyện gì.”
Không phải câu hỏi mà là khẳng định.
Tống Vĩnh Trường tức giận nhìn con gái một cái, nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận số phận, đứng dậy đi đến phòng khách, cúi người kéo ra một cái hộp từ khe hở phía sau ghế sofa.
Tống Ngư mắt tinh, lập tức nhận ra đó là gì: “Máy chơi game!”
Khoảng thời gian Tết, Tống Ngư từng cuộn tròn trên ghế sofa chơi điện thoại, tình cờ lướt thấy một video về trò chơi nào đó, liền mê mẩn ngay, nên đưa cho Tống Vĩnh Trường xem rồi tiện miệng than thở: “Ước gì con cũng có một cái.”
Thực ra cô chỉ buột miệng nói vậy thôi, chính cô cũng chẳng để tâm, nói xong là quên ngay.
Không ngờ Tống Vĩnh Trường lại thực sự mua cho cô.
Tống Ngư ôm chặt cái hộp, yêu thích không rời: “A a a, bố ơi, con yêu bố chết mất!”
Nhưng điều Phùng Tú Mỹ quan tâm lại là chuyện khác: “Bao nhiêu tiền?”
“Hai nghìn hơn…” Tống Vĩnh Trường hơi chột dạ.
"Hai nghìn?" Giọng Phùng Tú Mỹ lập tức cao vút, nhưng dù gì cũng không muốn cãi nhau quá nhiều vào ngày đầu tiên chồng về nhà, nên bao nhiêu lời trách mắng cuối cùng chỉ đọng lại thành một câu: “Cũng chỉ có anh là nỡ mua cho con.”
"Con nó thích mà." Tống Vĩnh Trường sờ mũi, nói: "Hơn nữa chuyến này ra ngoài thu hoạch cũng không tệ, nếu không thì anh đâu có nỡ."
Phùng Tú Mỹ không nói gì thêm, quay sang nhìn Tống Ngư, cảnh cáo: "Chỉ được chơi một chút vào cuối tuần và kỳ nghỉ, bình thường thì đừng có nhớ nhung gì đấy."
Tống Ngư vội vàng gật đầu: "Biết rồi, biết rồi."
Tống Vĩnh Trường nháy mắt với cô.
Tống Ngư lập tức hiểu ý: "Bố, mẹ, hai người cứ từ từ ăn đi, con về phòng trước nhé."
Nói xong, cô ôm lấy chiếc hộp rồi chạy biến.
Tống Ngư rất biết điều.
Biết phải để không gian riêng cho bố mẹ lâu ngày chưa gặp mặt tận hưởng thế giới hai người.
Còn bản thân cô, chỉ cần có máy chơi game là đủ rồi.
---
Tấn Thủy giáp biển, ẩm ướt và nhiều mưa.
Từ thứ 2 đến nay, ba ngày liên tiếp, bầu trời lúc nào cũng xám xịt.
Lục Tư Uyên đã sống gần mười bảy năm ở phương Bắc, anh rất ghét kiểu thời tiết này, không thấy bóng dáng mặt trời đâu, mà mưa thì cứ rả rích mãi.
Không giống như ở phương Bắc, mây kéo đến, mưa trút xuống ào ạt rồi nhanh chóng kết thúc.
Cơn mưa ở đây giống như đang dệt một tấm lưới với những mũi chỉ nhỏ li ti, kéo dài không dứt. Giọt mưa nhẹ bẫng, rơi xuống mặt ô cũng chẳng nghe thấy tiếng, nhưng nếu không che ô, chẳng mấy chốc quần áo sẽ bị thấm ướt, phảng phất một cảm giác ẩm lạnh.
Khiến anh cảm thấy tâm trạng cũng không tốt, bực bội một cách khó hiểu.
Nhưng với những người bản địa đã quen thuộc với kiểu thời tiết này, dường như không có ảnh hưởng gì.
Lục Tư Uyên cảm thấy ít nhất với Tống Ngư là như vậy.
Tiết toán kết thúc, trước khi giáo viên chủ nhiệm Trịnh Thiên Cầm rời đi bảo anh rằng đồng phục đặt may đã đến, bảo anh theo bà lên văn phòng lấy.
Xuân, hạ, thu, đông chồng lên nhau thành một đống lớn, Lục Tư Uyên ôm đống quần áo trở về, trên đường đi nhìn thấy Tống Ngư đang đứng trước cửa lớp, dựa vào cửa sổ hành lang cùng một nhóm người trò chuyện sôi nổi.
Chỉ mới mấy ngày trôi qua, bóng tối do kết quả kỳ thi tháng mang đến đã hoàn toàn tan biến. Cảm giác mất mát mà anh nhìn thấy trên người cô hôm đó, dường như chỉ là ảo giác của chính mình.
Càng đến gần.
Lục Tư Uyên thề rằng mình không cố ý nghe lén, cũng chẳng quan tâm đến nội dung cuộc trò chuyện của họ.
Nhưng giọng nói trong trẻo của cô gái, mang theo chút âm điệu nhấn nhá ở cuối câu, lại vang lên rõ ràng bên tai anh.
“Cuối tuần bố tớ về, bố mua cho tớ một cái PS4.”
"Vài ngày nữa là nghỉ lễ 1/5 rồi, các cậu có kế hoạch gì chưa?"
"Muốn đến nhà tớ chơi game không?"
Từ "nghỉ lễ" và "máy chơi game" đặt cạnh nhau, gần như không có học sinh cấp ba nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn này.
Mọi người nhao nhao đồng ý.
Bước chân Lục Tư Uyên hơi khựng lại, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Ngay khi anh sắp bước vào lớp, có người gọi tên từ phía sau.
"Lục Tư Uyên, cậu có đi không?"
Anh quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt người đối diện hơi ửng đỏ vì phấn khích, đôi mắt đen láy tràn đầy mong đợi.
Thấy anh không trả lời ngay, Tống Ngư tưởng rằng anh chưa hiểu, liền giải thích tiếp: "Bố tớ mua máy chơi game mới cho tớ, nghỉ lễ 1/5 cùng nhau đến nhà tớ chơi đi."
Vừa nói, cô vừa giơ tay vẽ một vòng cung trong không trung, chỉ về phía những người bên cạnh: "Bọn họ đều đi này."
Vài ánh mắt đồng loạt dừng trên người Lục Tư Uyên, có mong đợi, có tò mò, hình như còn có một ánh nhìn mơ hồ mang theo chút địch ý… Một cách khó hiểu.
Lục Tư Uyên hơi dời tầm mắt, lắc đầu: “Không đi.”
Những người khác lập tức thu hồi ánh mắt, như thể việc anh từ chối là điều hiển nhiên.
Cũng đúng, dù gì Lục Tư Uyên cũng đã chuyển đến đây một tháng rồi, nhưng số người trong lớp từng nói chuyện với anh vẫn đếm trên đầu ngón tay. Ngoài Tống Ngư - bạn cùng bàn của anh, thì chỉ có các cán sự môn học.
Thế nhưng, Tống Ngư vẫn kiên trì hỏi: "Cậu có kế hoạch khác vào dịp 1/5 à?"
"Không có."
"Vậy tại sao không đến?" Tống Ngư nói: "Cùng chơi đi mà, dù sao từ nhà cậu đến nhà tớ cũng chỉ cách vài bước, không xa đâu."
Lý Hi lập tức bắt được trọng điểm, dùng khuỷu tay huých nhẹ Tống Ngư, nhỏ giọng hỏi: "Hai nhà các cậu gần nhau à?"
Tống Ngư gật đầu, thản nhiên thừa nhận: "Ừ, chúng tớ ở cùng một con hẻm."
Gần một cách bất ngờ.
Bảo sao dạo gần đây hai người họ luôn cùng xuất hiện trong lớp vào buổi sáng.
Trước đây, Lý Hi cứ tưởng rằng nhà hai người chỉ cùng hướng, giờ giấc đi học cũng xấp xỉ nhau, nên thường gặp nhau trên đường.
"Cũng khéo ghê." Cô nói.
Trái lại, phản ứng của Hồ Thành Lễ thì dữ dội hơn hẳn, cậu ta gần như nhảy dựng lên, giọng khàn khàn la lớn: "Cái gì? Cậu ta cũng ở hẻm Bình An!?"
Cùng lúc đó, chuông vào học vang lên.
Những học sinh đứng rải rác ngoài hành lang lập tức giải tán.
Hồ Thành Lễ chạy đến cửa lớp 12 bên cạnh, quay đầu nhìn lại.
Chỗ mấy người vừa đứng đã trống không từ lâu, cậu ta nghiến chặt răng hàm.
---
Tiết này là giờ tự học.
Tống Ngư vừa ngồi xuống đã cắm đầu viết bài.
Lục Tư Uyên thì thầm tính toán kế hoạch học tập sắp tới trong đầu.
Đột nhiên, anh cảm giác cánh tay trái bị chọc nhẹ.
Ngay sau đó, một bàn tay từ dưới bàn lén lút đưa qua, Tống Ngư nhét vào tay anh một tờ giấy.
"Sao cậu không đến?" Cô lại hỏi lần nữa.
Lục Tư Uyên gấp tờ giấy lại theo nếp cũ, nắm trong lòng bàn tay, giả vờ như chưa nhìn thấy.
Vài giây sau, một tờ giấy khác lại được đẩy qua.
“Khó khăn lắm mới được nghỉ, coi như thư giãn đi mà. Chẳng phải con trai các cậu đều thích chơi game sao?”
Rồi lại một tờ nữa.
“Cậu mà không trả lời, tớ coi như cậu đồng ý đấy!!!”
Phía sau còn có ba dấu chấm than.
Những mảnh giấy được xé ra từ cuốn nháp, loại giấy trắng mà trường phát đồng bộ.
Không biết là do người viết dùng lực quá mạnh hay chất lượng giấy quá kém, mà dấu chấm than cuối cùng còn làm rách bề mặt giấy.
Lục Tư Uyên ngẩn ra trong chốc lát, mở nắp bút bi, nhanh chóng viết vài nét lên đó.
Gửi đi ba tờ, nhận về một tờ duy nhất, Tống Ngư mở ra xem, lập tức thấy chữ "được" ở cuối.
Không còn bị giới hạn không gian và yêu cầu gọn gàng như khi viết trên bài kiểm tra, nét chữ tự do phóng khoáng hơn, mang theo chút tùy ý đầy khí chất.
Đột nhiên...
Một tiếng quát vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng: “Tống Ngư! Không lo học hành, cười ngốc cái gì vậy?”
Tống Ngư giật bắn mình, khóe miệng lập tức sụp xuống, vội vàng nhét bừa mảnh giấy xuống dưới bàn, rồi cúi đầu cầm bút, giả vờ chăm chỉ.
Còn tờ giấy kia không ai chú ý đến, lặng lẽ rơi xuống đất.