Tô Dĩnh cầm lấy hai bức thư, cả hai đều do Ninh Quyên gửi đến. Kể từ khi Ninh Quyên rời thôn Thanh Sơn, cô ấy gần như mỗi tháng đều gửi thư về, đôi khi là những bài tập cho Tô Mậu, đôi khi là ít đồ ăn vặt cho cả nhà. Nhưng việc Ninh Quyên còn viết thư cho Diêu Tam Giang thật khiến Tô Dĩnh có chút ngạc nhiên.
Dù vậy cũng không phải việc gì quan trọng lắm, chỉ là chuyện chuyển thư mà thôi. Tô Dĩnh nói: "Được rồi, hai người họ lên núi rồi, lát nữa về em sẽ đưa cho anh ấy."
Tối hôm đó, trong bữa cơm, Tô Dĩnh đưa thư cho Diêu Tam Giang. Diêu Tam Giang thực sự cảm thấy kỳ lạ, bởi vì mặc dù lần trước khi Ninh Quyên đi đã nói rằng hai người sẽ tiếp tục liên lạc nhưng Diêu Tam Giang nghĩ rằng chuyện đã kết thúc nên không có lý do gì để anh ta bộc lộ cảm xúc nữa. Vậy nên khi Ninh Quyên gửi bức thư đầu tiên, Diêu Tam Giang đã không hồi âm.
Nhưng không ngờ Ninh Quyên lại tiếp tục gửi lá thư thứ hai. Lúc này mặc dù trong lòng Diêu Tam Giang cảm thấy như có cả nghìn con mèo đang cào nhưng anh ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh, quay sang Tô Dĩnh nói: "Cảm ơn."
Rồi anh ta bắt đầu ăn cơm như bình thường nhưng chỉ mình anh ta biết miếng cơm nhạt nhẽo vô cùng.
Ăn cơm xong, không thèm đụng đến điếu thuốc sau bữa ăn vốn là thói quen yêu thích, Diêu Tam Giang nhanh chóng rời khỏi sân nhà Ngũ Lỗi, tìm một góc vắng người rồi mở thư của Ninh Quyên dưới ánh trăng.
Trong thư, Ninh Quyên kể sơ qua về tình hình gần đây của cô ấy. Cô ấy nói rằng vết thương ở tay trái đã gần như hoàn toàn bình phục, mặc dù sau này có lẽ không thể mang vác đồ nặng nữa nhưng những chức năng khác vẫn hoạt động bình thường nên cô ấy bảo Diêu Tam Giang không cần lo lắng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play