Thế là trong đám đông lại có người hưởng ứng: "Cách này được đấy! Trả dần mỗi năm, tránh tiền bị rút hết một lần rồi dùng hết cho người khác!"
Sau chuyện vừa rồi, mọi người đều đã nhìn thấu sự thiên vị của Tô đại bá và Tô nhị đại nương. Nếu để Tô Đại Trân trả tiền dưỡng lão trong hai mươi năm sẽ giúp ngăn cản phần nào việc Tô đại bá và Tô nhị đại nương dùng tiền này để cưới vợ cho Tô Đại Điền hoặc xây nhà cho hai cậu con trai.
Còn có người khen ngợi Mã Tam Bảo: "Đầu óc của Tam Bảo cũng thông minh ra phết!"
Dù Mã thẩm không nghe rõ Mã Tam Bảo vừa nói gì, chỉ lo lắng sao mọi người cứ nói mà chưa ra tay nhưng khi nghe có người khen con trai mình, bà ta rất vui vẻ, lập tức lớn tiếng nói: "Đó là Tam Bảo nhà tôi! Nói ra chắc chắn là có lý! Tam Bảo nhà tôi còn tốt nghiệp lớp ba năm nay đó!"
Mã thẩm chỉ học hết lớp một, Mã Tam Bảo là đứa có học thức nhất nhà nên bà ta rất tự hào!
Nhưng Tô đại bá và Tô nhị đại nương thì không vui chút nào, rõ ràng ban đầu đòi một ngàn, đã giảm xuống tám trăm rồi, giờ còn muốn thành sáu trăm? Đây chẳng phải là đòi mạng hai người họ sao!!
Tô nhị đại nương càng khóc to hơn: "Không được!!! Không được!!! Sáu trăm đồng quá ít rồi!! Tám trăm!! Thiếu một xu cũng không được!!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT