Ninh Quyên là người Hải Thành, so với bột mì thì cô ấy thích ăn cơm trắng hơn. Trước đây còn có thể nhờ Lưu Đại Xuyên mua theo tháng nhưng mấy ngày trước Tô Dĩnh đã dập tắt hy vọng đó của cô ấy. Nếu muốn tiếp tục ở lại nhà thì phải ăn giống như mọi người trong gia đình, vì vậy Ninh Quyên đã phải khổ sở ăn ngô bột suốt mấy ngày liền.
Số bột mì bị ướt trong trận ẩu đả với "đầu to" trước đây cũng đã bị Tô Dĩnh làm thành đồ ăn vặt cho Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục rồi. Biết rằng đó là bột mì đã ngâm trong nước rửa chân, Tô Dĩnh thật sự không nuốt nổi mà Ninh Quyên cũng không biết rằng Tô Dĩnh đã mua gạo trắng và bột mì, vì vậy cô ấy rất hy vọng sau khi đại đội chia lương thực có thể cải thiện bữa ăn một cách chính đáng.
Nhưng Tô Dĩnh ngay lập tức đập tan giấc mơ đó của Ninh Quyên: "Chị đang mơ à, còn mong chia được bao nhiêu? Đến tết được phát một, hai cân đã là nhiều lắm rồi! Chị nghĩ nhà nông bình thường một năm có thể ăn cơm gạo trắng được bao nhiêu lần? Một năm mà ăn được một hai lần là giỏi lắm rồi!"
Ninh Quyên: "... ?"
Ninh Quyên ngớ người ra, hỏi Tô Dĩnh: "Không đúng mà! Đất của đại đội thu hoạch nhiều lúa thế kia mà! Chị còn gặt suốt mấy ngày trời cơ mà!"
Tô Dụ vừa lau xong bàn, lúc này bước ra sân để giặt khăn lau, với tư cách là tiền bối trong cuộc sống nông thôn thập niên 70, Tô Dụ cẩn thận giảng giải cho Ninh Quyên về tình hình thực tế.
Tô Dụ nói: "Lúa gạo và lúa mì của đại đội phải nộp cho công xã làm công lương trước đã, phần còn lại mới được chia cho xã viên. Hơn nữa đất đai khác thì phải trồng ngô, khoai lang – những loại lương thực có sản lượng cao – mà còn chưa chắc đủ cho mọi người ăn no, làm gì có nhiều đất để trồng lương thực tinh tế chứ!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play