Tô Dụ cảm thấy mình hơi lâng lâng, chỉ cần giết một con rắn hoa nhỏ thế này mà đã được bọn trẻ tôn sùng rồi sao?
Phải làm sao đây... Cậu thấy có chút xấu hổ nhưng cũng rất phấn khích!
Thế là sau khi nhìn đôi tay và đôi chân ngắn cũn của mình, Tô Dụ quyết định tự hào chống nạnh và nói: "Tất nhiên rồi! Tớ rất giỏi mà!"
Nguy hiểm đã qua, bọn trẻ lại tiếp tục quay về với hành vi của những đứa trẻ vô công rồi nghề, cả năm đứa cùng nhau vây quanh con rắn hoa để quan sát.
Những đứa trẻ trong núi vốn gan dạ, thậm chí đám con trai còn nhấc bổng con rắn lên, lật qua lật lại để xem xét.
Nhưng cô bé Vương Oanh chỉ nhìn một chút rồi chán ngay, đầu con rắn bị đập nát trông thật xấu xí!
Nhìn một lúc, cậu bé vừa rồi chơi với giun đất bỗng nghĩ ra: "Có nên nộp con rắn này cho đội không nhỉ? Đây cũng tính là một con mồi đấy chứ?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play