Trước mặt Tô Dĩnh có một cái giỏ lớn, bên trong đựng đầy xương sườn heo rừng và xương thỏ mà gia đình đã gặm sạch trong mấy ngày qua.
Vì món thịt thỏ xé và sườn nướng mà Tô Dĩnh làm lần trước quá ngon, sau đó cả nhà đã làm thêm vài lần. Mặc dù nói là mỗi ngày chỉ ăn một miếng nhưng thực sự là quá ngon, họ không thể dừng lại được! Tuy nhiên, mấy con thỏ xám đã được ướp muối có thể bảo quản lâu nên về sau họ chỉ làm sườn nướng. Điều này khiến số lượng xương sườn heo rừng trong kho nhà Tô Dĩnh giảm dần...
Cuối cùng, tất cả xương đều đã được gặm sạch, rồi Tô Dĩnh rửa sạch phần muối bên ngoài, phơi khô rồi cất đi.
Những xương này được tích lũy đến nay để chờ xay thành bột xương cho mấy chú chó con bổ sung dinh dưỡng.
Dĩ nhiên, họ phải làm chuyện này giấu giếm không cho các thôn dân biết, nếu không sẽ khó giải thích nguồn gốc của xương. Có xương thì phải có thịt, mà thịt từ đâu ra? Ồ, là từ heo rừng trên núi, thế sao không đưa về đại đội chia cho cả thôn?
Thôi rồi, tiêu đời.
Vì vậy việc này Tô Dĩnh đã bàn bạc trước với vợ của đại đội trưởng, tức là Vương thẩm. Tô Dĩnh nói muốn mượn cối đá nhà họ vào sáng nay và đưa cho Vương thẩm mấy mảnh vải vụn còn lại trong nhà làm tiền trả trước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play