Tô Dụ chớp chớp mắt to, cậu đang chọn gỗ mà, một xu ba cân, cậu đã nghe thấy rồi.
Những mảnh gỗ mà Tô Dụ chọn, dù trông có vẻ hỏng nhưng thực ra đều là gỗ hoàng hoa lê, gỗ tử đàn, gỗ mun, những loại gỗ quý mà cậu không thèm để ý đến loại nào dưới một trăm năm tuổi.
Tô Dụ nghĩ rằng đã gặp được thì cứ mang về, đợi vài năm nữa cậu lớn hơn, tay chân có sức lực sẽ mài giũa và chạm khắc thành các món đồ nhỏ, đồ trang trí, thật là thú vị.
Nhưng cậu không ngờ rằng những loại gỗ quý này lại rẻ như vậy ở thời hiện đại, chỉ mấy loại gỗ mà cậu vừa tìm được, nếu ở thời của cậu, dù là một mảnh nhỏ cũng đều rất đắt, có vài loại người dân bình thường không thể sử dụng nổi.
Nhưng dù Tô Dụ có chớp mắt thế nào, chị cậu cũng không thể hiểu cậu đang nghĩ gì.
Tô Dĩnh thấy Tô Dụ có vẻ rất muốn những mảnh gỗ này nên cũng không để tâm, dù sao cũng không đắt, một xu ba cân, coi như cho em trai chơi đỡ buồn, nếu sau này cậu không thích nữa thì mang về làm củi đốt cũng được.
Trước khi quay lại tiếp tục tìm kiếm, Tô Dĩnh vẫn dặn dò: "Đừng lấy nhiều quá, nhiều quá chị em mình không mang về nổi đâu."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT