Lưu Quốc Cường cũng đã cùng em gái tìm xung quanh đây một vòng rồi, nhưng bóng người cũng không thấy, đi tìm cả buổi sáng trong lòng vô cùng tức giận đối với đứa cháu gái này.

Việc này mà giải quyết không ổn thì hôn sự này xem như cũng buộc phải đình lại, chỉ sợ đến lúc đó tin đồn nhảm sẽ lan ra, người ngoài đều sẽ nói con gái nhà họ Giản không an phận, ngay cả hai cô con gái chưa ra ở riêng của ông cũng sẽ bị liên lụy theo.

Con gái lớn của ông vài ngày trước vừa mới xem mắt một gia đình có điều kiện khá tốt, việc này mà xảy ra chuỵên xấu e rằng sẽ có biến cố.

“Chuyện này vốn là rất tốt, mấy năm nay cũng không nhìn ra là đứa nhỏ đấy không muốn cùng với nhà họ Tưởng kết hôn, làm sao nghĩ đến chuyện kết hôn vừa đến là nó lại sống chết cũng không nguyện ý gả, tôi khuyên nó nó cũng không nghe, hôm qua còn tuyệt thực cả một ngày, tôi vốn muốn bỏ đói nó vài bửa để giáo huấn nó nào ai biết được nó lại có thể lẻn đi lúc nửa đêm a.”

Lưu Thúy Vân cả buổi sáng vừa đi tìm người vừa khóc hết lần này đến lần khác, đôi mắt đã sớm sưng đỏ cả lên hiện tại đến nước mắt cũng đã khô rồi.

Trong nhà ồn ào cả ngày bởi vì đứa con gái lớn bỏ nhà đi cho đến tối vẫn chưa yên tĩnh, người ở trong phòng cũng không nghỉ ngơi được vì tiếng ồn, Giản Mẫn cũng bị tiếng ồn làm cho ù tai dứt khoát chui vào trong chăn cắt đứt âm thanh, sau đó cũng không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

Đúng vậy, ma quỷ cũng cần phải nghỉ ngơi và ngủ.

Giản Phương Phương bỏ nhà đi ngày thứ hai rồi, nhà họ Giản đều náo loạn đi tìm người, cả ngày chỉ có chị dâu Triệu Tú Cúc ở nhà, à! Còn có một con ma ốm Giản Như Như.

Mỗi khi Triệu Tú Cúc bước vào Giản Mẫn căn bản đều không dám từ trong chăn chui ra, suy cho cùng thì người ta cũng là người đang mang thai, không thể để vì âm khí cô mà xảy ra việc gì ngoài ý muốn được.

Cô không muốn làm những việc tổn hại đạo đức, lỡ như thật sự có địa ngục đến lúc đó sẽ ảnh hưởng không tốt đến kiếp đầu thai của mình.

Lại qua một ngày nữa, khi người nhà họ Giản mặt mày còn đang ủ rủ thì người bên nhà họ Tưởng lại lần nữa đến.

Ban đầu, Lưu Thúy Vân còn tưởng rằng chyện con gái bên nhà mình bỏ trốn đã bị nhà họ Tưởng biết rồi, họ là đến để chất vấn. Nhưng khi nhìn thấy nét mặt tươi cười, cùng lời nói ra bà mới biết đây là đến bàn bạc quá trình ngày mai kết hôn.

Người đến là bà mối cùng vợ chồng và mấy anh em nhà họ Giản, nhìn thấy nụ cười trên gương mặt họ, bên này trong lòng nhà họ Giản mỗi người đều có nỗi khốn khổ khó nói ra.

Lưu Thúy Vân vốn muốn nói ra hôn sự có thể sẽ không thành, nhưng vào giời phút này lại không dám nói ra, vì hiện tại nói ra chỉ sợ sẽ làm mất lòng người, người nhà họ Tưởng cũng không phải là loại người dễ bị bắt nạt.

Lưu Thúy Vân hết cách nhìn ông chồng già của mình, ba Giản cũng ưu sầu đến tóc cũng đều đã bạc trắng.

Nhưng chuyện này cứ giấu không nói cũng không được, dẫu sao sáng ngày mai người ta sẽ đến đón vợ rồi, bây giờ người không có ở đây thì mai nhà họ sang đón cái gì đây? Lúc đấy hai nhà sẽ thật sự trở thành trò cười từ làng trên đến xóm dưới mất.

“Cái kia... Chú… họ… Là nhà họ Giản của tôi có lỗi…”

Lưu Thúy Vân vừa nghĩ đến điều gì đó liền túm lấy cha Giản “Ông già!” sau đó kéo ông ra ngoài giữa ánh mắt khó hiểu của bà mối và vợ chồng em họ nhà họ Tưởng.

“Bà lại làm cái gì nữa vậy? Sự việc không thể trì hoãn được nữa, mau nói rõ cho họ, nếu không việc sẽ chậm trễ mất.” Cha Giản nói rồi dứt tay ra khỏi Lưu Thúy Vân đi vào nhà.

“Đợi đã, đợi đã ông nó à.” Lưu Thúy Vân kéo ông lại, trên mặt thế mà còn nở nụ cười: ”Tôi vữa nãy bỗng nhiên nghĩ ra một cách.”

“Cách gì? Bà biết con gái lớn đã đi đâu sao?” Cha Giản hỏi.

“Không phải.” Lưu Thúy Vân lắc đầu ”Tôi vừa mới nghĩ đến, nhà họ Tưởng không phải chỉ là muốn rước con gái nhà chúng ta về làm vợ con trai họ hay sao, nếu vậy con gái lớn không nguyện ý, không phải vẫn còn có con gái nhỏ sao?”

“Vớ vẩn!”

Cha Giản nghe vậy liền giận tím mặt quát mắng bà ”Cuộc hôn nhân này là trò đùa sao? Đã định là con gái lớn, làm sao có thể thay thế thành con gái nhỏ, để người ta biết được nhà chúng ta còn có mặt mũi gì nữa? Em gái gả thay cho chị, có mất mặt không?"

“Ông nó, đây không phải là không còn cách nào sao? Tuy con gái lớn bỏ trốn nhưng hôn sự đã tính hết rồi, nếu bây giờ nói với nhà họ Tưởng sẽ mất lòng chết mất, hơn nữa con gái nhỏ đã mười tám tuổi rồi, không thể cứ nuôi mãi ở nhà không gả đi phải không? Ông không phải xưa nay luôn thương con gái nhỏ nhất ư? Điều kiện nhà họ Tưởng lại tốt, con gái nhỏ gả qua đó chẳng phải tốt hơn nhà nghèo như chúng ta sao?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play