Gần đây, sự xui xẻo của cậu ấy đã bắt đầu ảnh hưởng đến người chung quanh.

Nếu ở cùng một chỗ với cậu ấy thì không gặp được may mắn.

Cậu ấy cứ tưởng chắc chắn lần này sẽ ở trong ngôi nhà tệ nhất.

Kết quả thì sao???

Tô Bắc hơi bối rối, chẳng lẽ cậu ấy mới đi đến đạo quán Thái Vân một chuyến thôi mà đã đổi vận rồi sao? 

Đạn mạc:

[Đây là loại cá koi nhỏ nào vậy?]

[Ha ha ha ha, mau nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của anh Bắc kìa.]

[Cười chết đi được, dạo này anh Bắc xui xẻo lắm, nghe nói sắp đến mức uống nước cũng sặc rồi.]

[Đừng nói anh Bắc hút được quỷ xui xẻo đấy nhá? Ha ha ha ha.]

[Lầu trên đừng nói nữa, có khi là thật đấy.]

Tiểu Tinh Tinh cầm bản đồ quay lại bên cạnh Tô Bắc, cong môi cười với cậu ấy rồi đưa cho cậu ấy: “Anh trai nhỏ, Tiểu Tinh Tinh rút thăm được biệt thự rồi.”

Mau khen em mau khen em.

Tiểu Tinh Tinh nhìn cậu ấy với ánh mắt đầy sao.

Vẻ mặt tràn ngập sự mong chờ.

Đối diện với ánh mắt lấp lánh của cô bé, Tô Bắc không đành lòng từ chối, cậu ấy quay đầu đi chỗ khác, ho nhẹ một tiếng: “Ừm, giỏi lắm.”

Đột nhiên trên mặt Tiểu Tinh Tinh xuất hiện một nụ cười thật tươi, cô bé ngây ngô cười khúc khích.

Anh trai khen cô bé giỏi!

Rất nhanh sau đó các đội khác cũng đã rút thăm xong, mỗi đội đều phải dựa vào bản đồ mà đi tìm ngôi nhà của mình.

Tô Bắc dẫn Tiểu Tinh Tinh đi, cô bé đi theo phía sau cậu ấy từng bước một, Tô Bắc quay đầu nhìn cô bé, vừa định mở miệng nói muốn bế cô bé, ánh mắt chợt dừng tại cái túi nhỏ ở trên lưng cô bé, cậu ấy đành lặng lẽ nuốt những lời đó vào.

Ừm…

Có lẽ cậu ấy không bế nổi cô bé rồi… Dù sao thì vẫn còn cái túi nhỏ đó.

Đi được hơn mười phút, chưa tới nơi, Tô Bắc đã thấy trên trán cô bé xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng bèn dừng lại nghỉ ngơi một lát.

“Nghỉ ngơi chút đi.”

Tiểu Tinh Tinh chớp chớp đôi mắt to tròn của mình: “Anh mệt sao?”

Tô Bắc: …

Anh sợ em mệt thì có!

Tô Bắc quay đầu đi chỗ khác, cứng rắn nói: “Ừm.”

Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn gật đầu, đi tới tảng đá bên cạnh ngồi xuống, cô bé cầm lấy bình sữa nhỏ mình đeo ở trên cổ, trong bình sữa nhỏ có chứa nước, cô bé cầm lấy bình sửa nhỏ rồi mở nắp ra, cúi đầu uống nước.

Đạn mạc:

[Anh Bắc cũng quá thảm rồi, mọi người đều biết anh Bắc của chúng ta không thích trẻ con, nhưng chương trình giải trí bắt anh ấy phải chăm sóc trẻ con hết lần này hết lần này tới lần khác, ha ha ha ha, nhìn anh Bắc thảm như vậy, tôi mắc cười thật sự.]

[Cảm giác ý của Tiểu Tinh Tinh vừa rồi chính là, em còn chưa mệt mà anh trai, anh đã mệt rồi sao? Anh thật vô dụng.]

[Ha ha ha ha, dám gõ cả Vô Dụng lên đây.]

[Anh Bắc: Tôi thật sự rất biết ơn.]

Nghỉ ngơi một lát, Tiểu Tinh Tinh nhìn sắc trời bèn đứng dậy: “Anh trai nhỏ, chúng ta nên đi tiếp thôi!”

“Nửa tiếng nữa trời sẽ mưa đấy.”

Tô Bắc: …

Trời mưa thì sao?

Em ấy tưởng mình là người dự báo thời tiết thật à?

Trời quang mây tạnh như vậy thì mưa thế nào được?

Tuy nghĩ trong lòng như vậy, nhưng thấy cô bé không muốn nghỉ ngơi nữa, cậu ấy cũng không ép, cậu ấy đứng dậy dẫn cô bé đi về phía trước.

Hai mươi phút sau, cuối cùng hai người cũng tìm được căn biệt thự kia.

Nhìn biệt thự trước mắt, Tô Bắc im lặng.

Đây là…

Ngôi nhà tốt nhất ư? Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web t ytnovel.

Biệt thự này có diện tích rất lớn nhưng nó lại rất bẩn, cửa sắt bên ngoài đều đã rỉ sét, bên trên còn phủ đầy mạng nhện, lại nằm ở một nơi khá hẻo lánh trong thôn.

Lúc này trời cũng đã tối khiến cho căn biệt thự càng trở nên u ám.

Chân Tô Bắc đang run rẩy.

Trên đời này cậu ấy không sợ cái gì cả, chỉ sợ quỷ thôi!

Cậu ấy còn chẳng dám xem phim ma nữa là!

Nhưng đây là chương trình truyền hình trực tiếp, có nhiều fan đang xem, bên cạnh còn có một đứa nhỏ, cậu ấy tuyệt đối sẽ không nhận thua!

“Anh trai nhỏ, có phải anh sợ không?”

Tiểu Tinh Tinh khá thấp bé nên vừa hay có thể nhìn thấy đôi chân đang run rẩy của cậu ấy: “Chân anh đang run à?”

“Đừng sợ, Tiểu Tinh Tinh sẽ bảo vệ anh!”

Tiểu Tinh Tinh dùng bàn tay nhỏ bé vỗ ngực rồi mỉm cười dịu dàng với cậu ấy.

Tô Bắc: …

Tô Bắc nuốt một ngụm nước bọt, âm thầm khống chế hai chân mình không run rẩy nữa, nhưng giọng nói vẫn còn hơi run, cậu ấy hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh lúc trước.

“Anh không sợ!”

“Em tưởng anh cũng là một đứa nhóc ba tuổi giống em sao?”

Như vậy sao...

Thì ra chân run rẩy cũng không nhất định là do sợ hãi.

Tiểu Tinh Tinh gật đầu giống như đã hiểu được.

“Vậy chúng ta mau vào đi, trời sắp mưa rồi.”

Tiểu Tinh Tinh nói xong liền đi vào bên trong, Tô Bắc muốn kéo cô bé lại nhưng không kéo được.

Tô Bắc nhìn về phía người của bên tổ chương trình, âm thầm cắn răng: “Đây là biệt thự xa hoa à?”

Đây không phải là biệt thự Thăng Thiên đấy chứ!

Người của tổ chương trình cười ha ha: “Đúng vậy, biệt thự này không xa hoa sao?”

“So với những gì các anh chụp, ngoại trừ biệt thự ra thì có cái gì giống không?”

Người của tổ chương trình ho nhẹ một tiếng: “Quét dọn một chút là sẽ giống thôi.”

Tô Bắc: ...

Nói nghe dễ lắm! 

Nơi âm u như vậy thì quét dọn như nào!

Ai dám vào đây hả?

Tô Bắc còn đang suy nghĩ, bầu trời bỗng nhiên đổ mưa to, vừa đúng nửa tiếng sau. ( app TYT - tytnovel )

Tô Bắc: !!!

Quá kỳ quái!

“Anh Bắc, trời mưa rồi, sao anh còn không mau đến dưới mái hiên trú mưa?”

“Tiểu Tinh Tinh đang đứng dưới mái hiên chờ anh kìa.”

Tô Bắc nghe người trong tổ chương trình nói như vậy: “...”

Cậu ấy không muốn đi ư?

Cậu ấy không dám đi thì có!

Tô Bắc ngước mắt thì thấy Tiểu Tinh Tinh đang nhìn cậu ấy một cách ngây thơ, cậu ấy cắn chặt răng, chạy vọt tới, cho dù thế nào thì cũng không thể để cô bé một mình đối mặt với biệt thự u ám như thế này được!

Lúc này ở khu vực bình luận cũng rất sôi động.

[Ha ha ha, anh nói ra đi, không sao đâu, chúng em sẽ không cười anh đâu, ha ha ha ha…]

[Các chị em, Tiểu Tinh Tinh nói rất đúng nha, nửa giờ sau bắt đầu mưa thật rồi kia! Dự báo thời tiết thành tinh sao?]

[Người của đạo quán Thái Vân khá thông minh, Tiểu Tinh Tinh là đồ đệ của quan chủ nên đương nhiên cũng có chút bản lĩnh rồi.]

[Trùng hợp thôi, chẳng qua chỉ là một cơn mưa, mọi người suy nghĩ nhiều quá rồi đấy.]

[Nhân tiện, sắc mặt của anh Bắc cũng trắng bệch ra rồi kìa.]

[Tổ chương trình đúng là không phải người, cái này mà cũng gọi là biệt thự xa hoa sao?]

[Theo một ý nghĩa nào đó thì căn nhà này cũng rất lớn.]

Khi tia chớp loé lên, Tiểu Tinh Tinh đã đẩy cửa ra, vừa mở cửa thì đã đối mặt với một nữ quỷ.

Nữ quỷ mặc sườn xám, có vẻ ở thời niên đại, lúc này đầu cô ấy chuối xuống, chân hướng lên nóc nhà, trên cổ còn buộc dây thừng, chắc là quỷ treo cổ.

“Lúc chị chết có đau không?”

Tiểu Tinh Tinh nghiêng đầu, trong ánh mắt trong veo kia không có chút sợ hãi nào.

Nữ quỷ: ???

“Em thấy được chị sao?”

“Vâng!”

Tiểu Tinh Tinh gật đầu.

Tô Bắc ở phía sau cô bé chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh lướt qua mặt, nghe cô bé nói vậy cả cơ thể của cậu ấy bắt đầu run rẩy: “Tiểu Tinh Tinh, em đang nói chuyện với ai vậy?”

Tô Bắc nghĩ đến chuyện những người ở thế hệ trước luôn nói rằng trẻ con có thể nhìn thấy một số thứ mà người lớn không thể nhìn thấy, nhất thời cậu ấy cảm thấy tim mình lạnh toát.

Sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

Khu vực bình luận cũng bối rối.

[Cho nên, Tiểu Tinh Tinh thật sự có thể nhìn thấy quỷ sao?!]

[Mẹ nó, bây giờ đang ban ngày ban mặt đấy, sao tôi lại cảm thấy u ám thế này, có phải quỷ môn đã tới nhà tôi rồi không!!]

[Mọi người đừng suy nghĩ nhiều như vậy, người ta chỉ là một cô bé thôi, em trai em gái tôi cũng thường xuyên nói chuyện với không khí, trẻ con đều như vậy, đừng tự dọa mình nữa.]

“Em đang nói chuyện với chị quỷ treo cổ.”

Tiểu Tinh Tinh quay đầu nhìn về phía Tô Bắc thì mới nhận ra, xém chút nữa đã quên mất, anh trai không thể nhìn thấy quỷ.

Sư phụ nói từ khi sinh ra cô bé đã có mắt âm dương, cho nên không cần mở thiên nhãn cũng có thể thấy được ma quỷ.

Đồng tử của Tô Bắc co lại, cậu ấy bất giác lùi về phía sau một bước: “Em đừng dọa anh!”

Tiểu Tinh Tinh: ? Anh trai không tin cô bé sao?

“Em không nói dối đâu!”

Tiểu Tinh Tinh tức giận phồng má, cô bé suy nghĩ một chút rồi lấy một tấm bùa từ trong túi quần áo ra, sau đó nhanh chóng niệm một chuỗi thần chú, lá bùa kia cháy mà không cần lửa, rất nhanh sau đó nó đã cháy hết.

“Nếu anh không tin em, vậy anh tự mình nhìn thì sẽ biết Tiểu Tinh Tinh có nói dối hay không.”

Sau khi cô bé nói xong, Tô Bắc cũng nhìn thẳng vào con quỷ treo cổ kia.

“A…”

Vẻ mặt Tô Bắc rất hoảng sợ, cậu ấy hét lên một tiếng, hai mắt trợn tròn lên rồi lập tức hôn mê bất tỉnh.

Cũng may động tác của cameraman rất nhanh nên đã đỡ được cậu ấy, cậu ấy không ngã xuống đất.

Tiểu Tinh Tinh: !!!

Không phải anh trai nhỏ nói mình không sợ à?!

Sao lại bị dọa đến hôn mê bất tỉnh thế này?

Đây… chẳng lẽ chính là mặt mũi của đàn ông mà sư phụ nói sao?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play