Ngu Duy Sanh vốn chỉ định nhắm mắt nghỉ một lát.
Anh thật sự rất mệt. Tối qua, Sầm Tinh ngủ rất ngon, còn anh thì trằn trọc mãi. Điều hòa trong nhà là loại có hệ thống thông gió mới, nhưng dù đã qua vài tiếng đồng hồ, căn phòng vẫn còn thoang thoảng một mùi hương ngọt ngào như kem tươi.
Ngu Duy Sanh buộc phải đứng dậy kéo rèm, mở toang cửa sổ. Luồng không khí lạnh ùa vào, thổi anh tỉnh hẳn. Khi cả căn phòng tràn ngập không khí mới, anh mới nhận ra có lẽ thứ luôn quanh quẩn trong mũi mình không phải là mùi tin tức tố của Sầm Tinh, mà là khao khát trong lòng anh, thứ không cách nào xua đi được.
Liều thuốc ức chế anh đã uống từ trước, một lượng lớn chất trung hòa, không khí trong lành... chẳng có tác dụng gì. Cơ thể anh vẫn còn lưu luyến khoảnh khắc ấy. Cậu thiếu niên đáng yêu, ngọt ngào, nhẹ nhàng nằm trong lòng anh, ôm anh thật chặt, như một chú mèo cọ cọ vào ngực anh, dồn cả trọng lượng cơ thể lên người anh.
Ngu Duy Sanh thậm chí hối hận vì đã đưa cậu về phòng. Đáng lẽ anh nên để cậu nằm ngay trên giường mình, lý do cũng có sẵn, nói rằng ôm cậu cả quãng đường dài, sợ làm cậu thức giấc.
Khi nằm lại trên giường, anh mơ màng nghĩ, hay là bây giờ qua đó, "trộm" cậu bé về đây? Nếu mọi việc suôn sẻ thì cứ xem như chưa từng đưa cậu về. Nếu giữa chừng Sầm Tinh tỉnh giấc, anh sẽ lập tức đi ngược lại, giả vờ đang "đưa cậu về phòng".
May thay, những suy nghĩ thiếu lý trí này nhanh chóng bị anh bác bỏ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT