Ngày thi đầu tiên có hai môn, sáng thi Toán, chiều thi Văn.
Môn Văn của Sầm Tinh cũng bình thường, không xuất sắc nhưng cũng không tệ, chắc chắn đủ để vượt qua. Đây là môn duy nhất cậu không phải lo lắng.
Giờ nghỉ trưa, cậu trốn trong một hành lang không có ai qua lại, khóc cả buổi. Hoắc Hành Chi chỉ nghĩ rằng cậu nhận được đáp án nhưng không tìm được cơ hội xem, sợ khi có kết quả sẽ bị bố mẹ mắng, nên không ngừng an ủi.
Trong lúc an ủi, Hoắc Hành Chi cũng không nhịn được than phiền vài câu, cảm thấy ba mẹ Sầm Tinh lại tạo cho cậu áp lực lớn như vậy, đúng là không biết thông cảm.
Sầm Tinh không có điện thoại, cũng không có giấy bút, không giải thích được, chỉ có thể không ngừng lắc đầu.
Hoắc Hành Chi bất lực, hỏi cậu sao lớn tướng rồi mà tuyến lệ vẫn "hoạt động mạnh" như hồi tiểu học. Thấy Sầm Tinh vì xấu hổ mà khóc càng dữ dội, hắn lại vội vàng cam đoan từ nay về sau nếu có gì không hiểu đều có thể hỏi mình, đảm bảo sẽ kiên nhẫn giảng giải.
Sầm Tinh trong lòng cảm kích, đồng thời cũng thấy buồn cười. Xung quanh cậu đều là học bá, ai cũng chăm sóc cậu như vậy. Chỉ có cậu, dốt đến mức không cứu vãn nổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT