Lâm Viễn Thu không từ chối, bốn trường thi liền một mạch đúng là khiến người ta mệt rũ rượi. Dù hắn có linh hồn người lớn, nhưng thân thể lại là một đứa trẻ con mà thôi.
Trời tháng Tư, ấm áp xen lẫn chút se lạnh. Tựa trên lưng ấm áp của Lâm Tam Trụ, Lâm Viễn Thu bắt đầu thiu thiu ngủ. Đúng lúc ấy lại nghe bên tai có tiếng người ngâm nga tiểu khúc, ban đầu hắn chẳng để ý, nghĩ chỉ là kẻ qua đường mà thôi. Nhưng đến khi nghe thấy câu: “Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc, hoa khai thời tiết động Kinh thành”, hắn lập tức mở bừng mắt.
Rồi liếc thấy không xa có một sĩ tử trung niên mặc áo xanh, cứ thong dong bước từng bước nhỏ, miệng hát đúng khúc hắn vừa nghe được, thần sắc còn phơi phới như gặp chuyện vui lắm.
Nhìn giỏ thi trong tay người nọ, hiển nhiên y cũng vừa ra khỏi trường thi. Mà điệu khúc kia khiến Lâm Viễn Thu bất giác nhớ tới bốn chữ quốc sắc thiên hương, quả thực rất hợp với đề tài bài phú hôm nay.
Nghĩ tới việc những năm trước đề thơ văn trong kỳ đồng sinh phần nhiều là lấy cảnh vật, hoa cỏ làm chủ, Lâm Viễn Thu chợt thấy trong lòng bấn loạn.
Chẳng lẽ mình thật sự đã lạc đề rồi?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play