Lâm Tam Trụ có chút nghi hoặc, sao từ lúc hai cha con về từ trấn trên tới nay, lại chẳng thấy thằng Chó Con nhà mình bước ra khỏi cửa lấy nửa bước.
Y lo thằng nhỏ có phải trong người khó chịu chăng, vừa tính đứng dậy qua phòng coi thử, thì ai ngờ chưa kịp nhấc chân, thằng con đã lật đật chạy tới tìm rồi.
“Cha, người coi cái này nè!” Lâm Viễn Thu vừa nói vừa đưa cho cha coi thứ hắn mới làm xong.
Là một cái bọc sách, hắn cố công dán bằng giấy mà thành.
Nói là cố công, thật chẳng chút nào quá lời. Giấy tuyên mềm oặt, lại thấm nước dữ dằn, chỉ cần sơ sẩy một cái là lủng ra một lỗ liền. Thành thử lúc hắn lấy nước cơm loãng mà quết lên, tay cứ run run, vừa sợ loãng quá làm rách giấy, lại lo đặc quá dính không nổi. Lăn qua trở lại từ sáng đến gần trưa, mới xong được cái bọc sách coi tạm được.
Ban đầu, hắn cũng chẳng định làm cầu kỳ như vậy, nhưng sau nghĩ kỹ lại, thứ này vốn là để kiếm bạc, lỡ đâu chưa hợp lý, làm đại làm ẩu rồi lại phí vải, phí sức, thì chẳng phải lỗ nặng à? Vậy nên hắn quyết định làm một cái mẫu nhìn cho rõ ràng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play