Mùng Một Tết, lễ lạt đến bái tổ tiên và chúc Tết các bậc trưởng bối trong tộc là chuyện không thể lười được, nên từ sáng sớm tinh mơ, Lâm Viễn Thu đã cùng mấy đường huynh đệ muội dạo một vòng quanh làng.
Chắc là vì lần này có đến mười mấy đứa nhỏ trong tộc chuẩn bị dự thi huyện cho nên tộc trưởng cùng các vị lão nhân trong tộc mặt mày hớn hở, cười cứ như không biết mệt là gì.
Có khi Lâm Viễn Thu cũng ngồi nghĩ, nhỡ đâu mười lăm đứa dắt nhau thi trượt cả lũ, tới lúc đó chẳng biết các vị trong tộc sẽ đen mặt ra sao nữa.
Dù gì thì cả cái thôn Tiểu Cao Sơn này đâu phải chỉ có một họ Lâm. Vài hôm trước, tiểu thúc huynh còn bắt chước lời ngoài kia kể lại cho Viễn Thu nghe, lời ra tiếng vào kiểu gì cũng có, mà chung quy lại thì ý tứ đều là không có mấy hy vọng.
Nói là không học bao lâu thì đúng rồi, mà nhìn tuổi đám thí sinh đi thi cũng đủ khiến người ta ngán ngẩm, trừ hai đứa mười ba tuổi, còn lại toàn mười một mười hai, mà hắn đây là nhỏ nhất, mới tám tuổi đầu, ai mà dám đặt kỳ vọng cho được.
Cái làm Lâm Viễn Thu khó hiểu nhất lại là thái độ của Lâm Hữu Chí. Lý ra, người từng bị khoa cử dày vò mấy chục năm như ông phải hiểu rõ chuyện này khó nhằn đến đâu, cớ sao cũng hăng hái bận rộn theo đám lão nhân chẳng biết mỏi là gì?
Mà quả thực từ lúc trong tộc quyết định cho bọn nhỏ đi thi huyện thì chưa đầy một tháng người đứng ra bảo lãnh là cống sinh và đồng môn kết nghĩa, Lâm Hữu Chí đã lo liệu xong xuôi. Cái tốc độ thần tốc này cho thấy ông cũng cực kỳ ủng hộ chuyện tham gia kỳ thi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT