Edit/Beta: JTz + Eden. Đăng tải duy nhất tại TYTnovel. Cảnh báo: Nội dung chương này có chứa hình ảnh minh hoạ. Xin lỗi vì sự bất tiện này!
Lâm Đại Trụ gật đầu lia lịa, tỏ ý ông cũng nghĩ thế.
Dù sau này Chó Con có học hành ra sao, có thành danh hay không, thì chỉ cần trong nhà có cái để trông đợi, có cái “để ngó lên” như ngta vẫn bảo, thế là tốt rồi.
Phải, chính là cái ngó lên đó!
Giờ phút này, điều mà Lâm Đại Trụ cần nhất, chính là một tia hy vọng. Ông cảm thấy khoảng thời gian vừa rồi đúng là khổ sở vô cùng, còn khổ hơn lúc đi làm sưu sai nặng nhọc gấp cả trăm lần.
Thật lòng mà nói, ông chẳng muốn phải đi khắp nơi giải thích mấy lời đồn thổi nữa, cũng không muốn lại phải nghe ai lải nhải cái kiểu “thực ra mối kia cũng xứng với nhà các người lắm”, càng không muốn nhìn thấy ánh mắt đồng cảm mà thiên hạ ném về phía nhà mình. Cái loại ánh mắt đó, từ trước đến nay nhà họ đã chịu quá đủ rồi.
Lâm Đại Trụ cũng chẳng diễn tả nổi tâm trạng mình ra sao nữa, chỉ biết trong lòng thấy ngán ngẩm tột độ. Bởi lẽ cái nhà này đâu chỉ có mấy người lớn như họ, trong nhà còn một đám con nít nheo nhóc. Chẳng lẽ lại để tụi nhỏ cả đời cũng phải sống dưới ánh mắt thương hại của người ta?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT