Sáng nay, khoảng 8 giờ, tôi vừa mở cửa hiệu sách và mang những chậu hoa lan ra phơi nắng. Đột nhiên, tôi chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng: một cặp tình nhân đang cãi vã bên kia đường. Người đàn ông rút ra một con d.a.o gọt hoa quả và đ.â.m thẳng vào người phụ nữ. Cô ấy kêu thét lên đau đớn, nhưng hắn ta không hề dừng tay, ngược lại còn cười man rợ khi m.á.u b.ắ.n lên con dao.

Rồi hắn giơ d.a.o lên, c.h.é.m thẳng vào cổ cô gái. Đầu cô lìa khỏi cổ, lăn tròn đến dưới chân tôi. Tôi đứng c.h.ế.t lặng, không thể tin vào mắt mình. Nhưng điều kỳ lạ là những người đi đường xung quanh dường như không hề nhìn thấy gì, vẫn bình thản bước đi. Trong khoảnh khắc, tôi chợt nhận ra điều gì đó bất thường và vội vã quay vào hiệu sách.

Chưa kịp bước vào, tầm mắt tôi đã bị một mảng màu đỏ chặn lại. "Sao ngươi không cứu ta? Sao ngươi thấy c.h.ế.t mà không cứu?!" Giọng nói đầy hận thù vang lên. Người phụ nữ vừa bị c.h.é.m đầu đứng ngay trước mặt tôi, chiếc váy trắng giờ đã nhuộm đỏ máu. Máu từ váy cô nhỏ giọt xuống đất, tạo thành một vệt dài.

Tôi run rẩy, cố gắng lảng tránh, nhưng cô ta liên tục chặn đường. Khuôn mặt cô trở nên dữ tợn hơn: "Ta biết ngươi thấy ta! Ngươi là kẻ lạnh lùng, thấy c.h.ế.t mà không cứu! Ta sẽ kéo ngươi xuống địa ngục cùng ta!"

Cô ta giơ tay đầy máu, định chộp lấy tôi. Trong lúc hoảng loạn, sợ hãi biến thành phẫn nộ. Tôi đ.ấ.m thẳng về phía cô ta, không ngờ cú đ.ấ.m lại trúng và khiến cô ta bay ra xa vài mét. Tôi ngạc nhiên nhìn bàn tay mình, rồi nhìn cô ta đang lảo đảo đứng dậy, ánh mắt đầy sợ hãi. Cô ta lẩm bẩm gì đó rồi biến mất trong chớp mắt.

"Mộc Khê Nịnh?" Một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng tôi. Tôi quay lại, thấy một người đàn ông trẻ tuổi lạ mặt đang nhìn tôi chăm chú.

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

"Anh là ai?" Tôi hỏi, cảnh giác.

Anh ta mỉm cười, lịch sự giới thiệu: "Tôi là Kỳ Hành Việt, đội trưởng đội 10 của Cục Thần Quái Hoa Hạ. Chúng ta có thể nói chuyện được không?"

"Cục Thần Quái?" Tôi nhìn tấm thẻ anh ta đưa ra, trong lòng dâng lên nghi ngờ. Chuyện chỉ có trong tiểu thuyết lại xuất hiện ngoài đời thực?

Kỳ Hành Việt không vội, từ từ lấy ra một tấm ảnh đưa cho tôi. Trong ảnh là một ngôi làng quen thuộc, nhưng lại mang một không khí kỳ lạ, đầy ám ảnh. Tôi nhận ra ngay đó là Đào Bình Thôn, nơi tôi sinh ra.

"Anh muốn nói gì?" Tôi cố tỏ ra bình tĩnh.

"Chuyện xảy ra vài ngày trước," anh ta nói, giọng trầm xuống. "Một bà cụ sống một mình ở Đào Bình Thôn được phát hiện c.h.ế.t đuối trong nhà vệ sinh. Nghe có vẻ là tai nạn, nhưng sau đó, cả làng bắt đầu gặp ác mộng. Trong mơ, họ thấy bà cụ đứng trước cửa nhà lúc nửa đêm, xung quanh là những bóng người lạ."


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play