Tiết học đầu tiên vẫn chưa bắt đầu, nhưng chuyện này đã lan đến phòng giáo viên.

Giáo viên chủ nhiệm lớp Hai, Ôn Từ Lai, lập tức chạy đến, trước tiên tìm hiểu tình hình từ các học sinh xung quanh.

"Con mèo chết này ở ngay trong ngăn bàn của cậu ta, em tận mắt thấy cậu ta lấy ra." Một nam sinh chỉ vào cậu bé đang bị cô lập, giọng nói có hơi sợ hãi. Vì ngay khi vừa nhìn vào mắt cậu ta, cậu ấy đã nổi cả da gà.

Hơn nữa, ai thấy một con mèo chết đã bốc mùi cũng đều cảm thấy ghê sợ, vậy mà cậu ấy lại chẳng có phản ứng gì, cứ cầm chặt trong tay... thế này không phải có vấn đề thì là gì chứ?!

"Em là người đến lớp đầu tiên." Một nữ sinh rụt rè giơ tay. “Lúc đó em không ngửi thấy mùi gì lạ cả. Cậu ấy... đến khi em ngửi thấy mùi rồi thì đã thấy cậu ấy đang cầm con mèo trên tay.”

“Vậy cậu ta mang con mèo chết vào lớp làm gì? Biến thái quá...”

“Em phải nói với bố mẹ, em không muốn học chung lớp với cậu ta nữa.”

Ôn Từ Lai đi đến trước mặt cậu bé, nhẹ nhàng lên tiếng: “Vệ Nam Tinh, em có thể nói cho thầy biết chuyện gì đã xảy ra không?”

Văn Tiêu nghe thấy cái tên này thì hơi sững lại, nhưng trong lòng cậu đã đoán được từ trước, nên cũng không quá bất ngờ.

Ôn Từ Lai nhìn Vệ Nam Tinh vẫn cúi gằm, ôm chặt con mèo trong tay. Anh định khuyên cậu bé bình tĩnh lại rồi đặt con mèo xuống, nhưng thấy cậu ấy không có ý định buông tay, anh đành bỏ qua.

"Em theo thầy lên văn phòng một lát." Ôn Từ Lai lại nhìn về phía các học sinh khác. “Mọi người về chỗ ngồi, chuẩn bị vào tiết, chuyện này để thầy xử lý.”

Sắc mặt Văn Ngọc không mấy dễ chịu. Chỉ nghĩ đến việc em trai phải học chung với một kẻ ngược đãi mèo là lòng anh đã khó chịu không yên.

Dù hành hạ mèo không phải phạm pháp, nhưng một đứa trẻ có thể làm ra chuyện này, ai dám đảm bảo sau này sẽ không làm hại người khác? Nếu Văn Tiêu phải sống trong một môi trường như vậy, chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.

Anh không thể để em trai mình ở lại một nơi đáng sợ thế này.

Văn Ngọc đang suy nghĩ xem nên nói gì để bảo em trai tập trung học trước, thì lại thấy Văn Tiêu – người trước giờ chẳng mấy khi quan tâm đến chuyện gì – bỗng nhiên bước lên.

Anh sững người, đến mức quên cả việc kéo em trai lại.

Vệ Nam Tinh không nói một lời, chuẩn bị đi theo giáo viên ra khỏi lớp, nhưng đột nhiên phát hiện có người bước đến bên cạnh mình.

Vì chuyện con mèo, không ai dám lại gần cậu, xung quanh vô tình bị bỏ trống một khoảng rộng.

Cậu quay đầu, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, phải mất vài giây mới nhận ra.

Hình như bọn họ đã gặp nhau vào chiều hôm qua, lúc tan học.

Văn Tiêu ngồi xuống, lấy từ trong ngăn bàn của Vệ Nam Tinh ra một chiếc túi ni lông, có vẻ chính là thứ được dùng để đựng con mèo.

Nếu con mèo vàng bị người khác giết hại thật, rồi lén đặt vào ngăn bàn của Vệ Nam Tinh, thì chiếc túi này chắc chắn là một bằng chứng quan trọng.

“Thầy ơi, em nghĩ có người cố ý đặt chiếc túi này vào bàn cậu ấy.”

Văn Tiêu không rõ vì sao mình lại đứng ra nói đỡ cho Vệ Nam Tinh, nhưng dựa vào những gì cậu tận mắt thấy vào chiều qua, cậu không cho rằng chính Vệ Nam Tinh đã giết con mèo.

Dĩ nhiên, cũng có thể cậu đã nhìn lầm.

Nhưng hiện tại, cậu vẫn nghiêng về khả năng chuyện này không liên quan đến Vệ Nam Tinh, dù cậu ấy chính là một trong những người cậu muốn tránh xa nhất trong nhóm F4 thuở nhỏ.

Hoắc Triển Ngôn khoanh tay trước ngực, hếch cằm, giọng đầy khiêu khích: “Cậu nói có người cố ý đặt vào, vậy cậu tận mắt nhìn thấy à?”

Văn Tiêu vừa thấy Hoắc Triển Ngôn lại nhảy ra gây sự thì chỉ muốn lấy túi ni lông trùm lên mặt hắn.

Tên này một ngày không gây rắc rối thì chắc chịu không nổi.

Vậy thì cứ để hắn khó chịu đi, đổi lấy hòa bình cho cả thế giới, cũng đáng lắm.

Tống Cảnh Bạch ngồi tại chỗ, lên tiếng: “Thầy ơi, em cũng nghĩ là có người khác đã đặt chiếc túi vào.”

Cậu ta vừa dứt lời, khi Văn Tiêu quay sang nhìn, lại thấy đối phương nở nụ cười với mình.

Ôn Từ Lai lập tức hỏi tiếp: “Em đã biết cái gì?”

Tống Cảnh Bạch chớp mắt, bình thản đáp: “Em tin bạn cùng bàn của mình.”

Ôn Từ Lai nhìn vẻ mặt đó, bất giác đưa tay day trán.

Văn Tiêu còn tưởng Tống Cảnh Bạch biết gì đó thật, nhưng nghe mọi người bàn tán xôn xao như vậy, cậu cũng nhận ra khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra.

Ban nãy, khi nghe các học sinh xung quanh tranh luận ồn ào, cộng thêm việc Vệ Nam Tinh không hề phản bác, ai nấy đều mặc định rằng chính cậu ấy là thủ phạm, không ai nghĩ đến những khả năng khác.

Nhưng nếu có người khác đã giết con mèo hoang rồi lén đặt nó vào ngăn bàn của Vệ Nam Tinh, thì điều đó cũng không phải là không thể.

Dù nghe có vẻ khó tin, nhưng suy nghĩ đến cùng lại càng khiến người ta rùng mình hơn.

Bởi vì hành vi này rõ ràng còn đáng sợ hơn nhiều…

Chuyện ngược đãi động vật có thể lớn hoặc nhỏ, nhưng nếu để phụ huynh biết, có lẽ họ sẽ tìm đến trường để làm rõ, thậm chí yêu cầu chuyển lớp Vệ Nam Tinh đi.

Ôn Từ Lai nhẹ giọng hỏi: “Vệ Nam Tinh, em nói cho thầy biết, có phải em đã làm chuyện này không?”

Vệ Nam Tinh nhìn thầy, trước tiên gật đầu, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu.

Hành động này khiến Ôn Từ Lai hơi sững lại, không hiểu ý của cậu là gì khi vừa gật đầu rồi lại lắc đầu.

Văn Tiêu cũng hơi giật mình, cảm thấy Vệ Nam Tinh đã hiểu câu hỏi theo hai nghĩa khác nhau.

Từ đầu đến cuối, Vệ Nam Tinh không hề mở miệng giải thích, thái độ cũng rất dửng dưng…

Ngoại trừ dáng vẻ hôm qua, lúc cậu ấy ôm mèo con bảo vệ thức ăn, còn cảnh giác nhìn Văn Tiêu.

“Cậu ta gật đầu rồi, chắc chắn là thừa nhận!”

“Từ đầu tôi đã không thích cậu ta rồi, may mà không làm bạn với cậu ta.”

Nghe những lời này, Văn Tiêu nhíu mày. Ban nãy cậu lấy túi ni lông ra chỉ để đưa ra một khả năng khác, vốn không định can dự quá sâu vào chuyện này.

Thế nhưng, khi nhận ra ánh mắt của các bạn học dành cho mình bắt đầu thay đổi, cậu lập tức hiểu ra từ giây phút cậu đứng ra lên tiếng, mình đã vô tình bị kéo vào cùng một phe với Vệ Nam Tinh.

Các bạn sợ Vệ Nam Tinh vì cho rằng cậu ấy đã ngược đãi mèo, mà một khi đã sợ ai đó, thì những người đứng về phía kẻ đó cũng sẽ bị coi là đáng sợ.

Ngay cả lũ trẻ cũng có suy nghĩ như vậy: “Cậu ta là người như thế, vậy thì người đi chung với cậu ta, còn đứng ra bênh vực cậu ta, chẳng phải cũng giống như vậy sao?”

Để bảo toàn sự "bình yên" trong quãng đời tiểu học sau này, Văn Tiêu hít sâu một hơi, rồi tách câu hỏi ban nãy của thầy chủ nhiệm thành hai câu nhỏ, trực tiếp hỏi lại Vệ Nam Tinh.

Nếu câu hỏi của thầy chủ nhiệm không đủ rõ ràng, thì câu trả lời của Vệ Nam Tinh tất nhiên cũng sẽ không cụ thể.

“Cậu đã từng cho con mèo này ăn chưa?” Câu hỏi “Con mèo này là do làm hại sao?” cũng có thể hiểu thành “Cậu đã chăm sóc nó à?”

Ôn Từ Lai dường như đã nhận ra điều gì đó, ánh mắt trở nên tò mò khi nhìn Văn Tiêu và Vệ Nam Tinh.

Dưới ánh mắt của thầy, Vệ Nam Tinh nhẹ nhàng gật đầu.

“Vậy có phải cậu đã giết con mèo này không?”

Vệ Nam Tinh lắc đầu.

Văn Tiêu cuối cùng cũng hiểu ra, trong lòng có hơi phức tạp. Vệ Nam Tinh chỉ có thể đưa ra những câu trả lời đơn giản, còn những điều sâu xa hơn, cậu ấy không thể diễn đạt.

Giống như khi làm bài tập Ngữ văn, Vệ Nam Tinh chỉ có thể trả lời câu hỏi dạng trắc nghiệm, nhưng không thể làm tốt những bài yêu cầu diễn đạt.

Cậu ấy chỉ biết gật đầu hoặc lắc đầu, chọn đúng hoặc sai, nhưng không thể diễn đạt một cách đầy đủ như một bài đọc hiểu.

Nói cách khác, Vệ Nam Tinh có thể đang gặp khó khăn trong việc biểu đạt.

Thực ra, Ôn Từ Lai cũng không muốn dùng từ “giết” quá trực tiếp, vì sợ sẽ khiến các học sinh khác bị ảnh hưởng, nhưng không ngờ Vệ Nam Tinh lại không thể hiểu hết ý nghĩa trong lời nói của thầy.

Thấy cậu ấy lắc đầu, Ôn Từ Lai thở phào nhẹ nhõm, rồi quay sang các học sinh khác: “Vệ Nam Tinh đã nói không phải em ấy làm, vậy chúng ta cũng nên tin tưởng bạn cùng lớp. Chuyện này thầy sẽ xử lý, nếu thực sự có người cố ý đặt túi ni lông vào bàn của Vệ Nam Tinh, thầy nhất định sẽ tìm ra người đó.”

Thầy đã quyết định sẽ kiểm tra camera giám sát. Ngoài ra, trên chiếc túi ni lông kia, có thể vẫn còn dấu vân tay.

Ôn Từ Lai siết chặt chiếc túi trong tay, trong lòng hiểu rõ hầu hết học sinh trong ngôi trường này đều xuất thân từ những gia đình có địa vị. Một khi mâu thuẫn giữa bọn trẻ bị lôi ra ánh sáng, chắc chắn phía phụ huynh cũng sẽ can thiệp, và áp lực từ họ không hề nhỏ.

Nhiều bậc phụ huynh ở đây, thầy thực sự không thể đắc tội.

Nhìn Vệ Nam Tinh vẫn đang ôm chặt con mèo, thầy nhẹ nhàng xoa đầu cậu: “Yên tâm đi, thầy sẽ giúp em tìm ra người đã làm chuyện này.”

Nghe thấy câu nói đó, Văn Tiêu liếc nhìn Ôn Từ Lai.

Cậu biết thầy chủ nhiệm đang có những nỗi lo riêng, cũng biết nếu có người khác đứng sau chuyện này thật, thì dù tìm ra thủ phạm, việc xử lý cũng chưa chắc sẽ công bằng.

Nếu không thể vạch trần kẻ ngược đãi mèo thực sự, thì chuyện này sẽ trở thành một vết nhơ mãi mãi bị gán lên người Vệ Nam Tinh. Dù ai cũng biết cậu ấy không phải thủ phạm, nhưng danh tiếng đã bị tổn hại, rất khó để rửa sạch.

Hơn nữa, việc đặt xác con mèo vào bàn học của Vệ Nam Tinh… trông không giống một trò đùa nhất thời, mà càng giống một lời cảnh cáo hơn.

Văn Tiêu nhìn con mèo vàng nhỏ trong tay Vệ Nam Tinh, đột nhiên quay người chạy xuống lầu. Đến khi chạy đến khu bồn hoa, cậu đã thở hổn hển, nhưng không thấy bóng dáng những con mèo còn lại đâu.

Điều khiến cậu bất ngờ hơn là Văn Ngọc cũng im lặng đi theo, không có vẻ gì là định quay lại lớp học.

Theo những gì cậu biết, anh trai cậu luôn được người khác ca ngợi là người thừa kế đủ tiêu chuẩn của nhà họ Văn, lúc nào cũng tự đặt ra yêu cầu rất cao cho bản thân. Vậy mà hôm nay lại vì cậu mà bỏ tiết?

"Em xuống đây làm gì?" Văn Ngọc hỏi.

Quả nhiên là không yên tâm về cậu, sợ cậu lại gây chuyện phải không?

"Tìm mèo..." Văn Tiêu cúi xuống lục lọi trong bụi cỏ, sợ rằng sẽ tìm thấy xác của hai con mèo con còn lại. Cậu nhớ rõ ngoài con mèo vàng, vẫn còn một con mèo mướp và một con mèo tam thể.

Nghĩ đến tình trạng thảm hại của con mèo vàng, Văn Tiêu càng bước nhanh hơn. Không biết hai con mèo kia có hoảng sợ bỏ chạy không, nhưng quanh đây không thấy dấu vết nào của chúng.

“Để tôi tìm giùm cậu.”

Giọng nói vang lên phía sau khiến Văn Tiêu giật mình. Cậu quay đầu lại, thấy Tống Cảnh Bạch không biết đã ra khỏi lớp từ khi nào.

Cậu ta bước đến trước mặt Văn Tiêu, ánh mắt dừng lại trên chiếc lá nhỏ vướng trên tóc cậu, khẽ giơ tay gỡ xuống, rồi cầm trong tay, nhẹ nhàng mỉm cười.

“Tôi biết chỗ của chúng.”

Văn Tiêu nhận ra, sắc mặt Văn Ngọc người vẫn đứng bên cạnh cậu, từ nãy đến giờ không nói gì bỗng trở nên khó chịu.

Cậu không để tâm lắm, chỉ nhíu mày hỏi: “Làm sao cậu biết?”

"Quên rồi à? Tôi ở ký túc xá, nên thời gian nhìn thấy chúng nhiều hơn các cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play