Văn Tiêu vừa lên tiếng, con chó bắp cải nằm trên đất liền bất động, vẫn giữ nguyên tư thế ôm chặt cậu trong lòng.
"Không có." Giọng Hoắc Triển Ngôn truyền ra từ bên trong bộ đồ chơi, âm thanh có phần nghèn nghẹt vì bị lớp vải dày cản lại.
Chẳng mấy chốc, con bắp cải khổng lồ giơ tay lên tháo phần đầu ra, để lộ mái tóc đỏ rực bắt mắt. Hoắc Triển Ngôn nhướng mày nhìn Văn Tiêu, đắc ý nói: “Làm sao cậu biết là tôi?”
Hắn nói với vẻ tự hào, ánh mắt rạng rỡ, ung dung tận hưởng khoảnh khắc này. Lợi dụng bộ đồ khổng lồ che chắn, hắn càng siết chặt Văn Tiêu trong vòng tay mình.
"Trừ cậu ra, chắc chẳng ai rảnh rỗi đến mức này." Văn Tiêu chân thành trả lời. Thực ra, cậu cũng không dám chắc trăm phần trăm, chỉ định thử dò xét một chút, ai ngờ Hoắc Triển Ngôn không chịu được mà tự khai luôn, còn chẳng buồn chống chế lấy một câu.
Văn Tiêu đứng dậy, phủi sạch cỏ dính trên quần áo, từ trên cao nhìn xuống hắn: “Cậu mặc thế này làm gì?”
Hoắc Triển Ngôn vẫn cầm đầu bắp cải trong tay, thấy có mấy người đi ngang qua liền nhanh chóng đội lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play