Thường quản gia toát mồ hôi lạnh, trong xe ngựa đã lót nhung gấm loại tốt nhất, ngay cả khi trưởng công chúa còn tại thế, khi xuất hành cũng chỉ được như thế. Hắn nào biết dù đã chu toàn đến vậy, phu nhân vẫn không hài lòng.
Tháng Năm trời đã bắt đầu oi ả, Lạc Xuân giương dù giấy che nắng cho Tô Thiều Đường, những người xung quanh liền nghe thấy nàng bất mãn phân phó: “Vào trong viện, mang cái đệm hôm qua ta lấy ra đến trải lên.”
Lạc Thu vừa định đáp lời, chợt khựng lại, kinh hãi nói: “Phu nhân, đó là nhung thảm hầu gia đích thân săn được năm trước, làm quà sinh nhật cho người!”
Không nói đến tâm ý của hầu gia, tấm nhung thảm đó là do tú nương dùng từng mũi chỉ tinh tế thêu dệt, chọn loại lông hồ tốt nhất cùng với gấm Tô Châu, dùng để trải chăn xe ngựa, chẳng phải là quá phí phạm sao?
Lạc Thu khiếp sợ, giọng nói cũng lớn hơn bình thường.
Tô Thiều Đường nhíu mày, đưa tay che lỗ tai, không vui nhìn nàng: “Đã là tặng ta, tự nhiên ta muốn xử trí thế nào thì xử trí thế ấy. Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì?”
Lạc Thu vẫn muốn khuyên nhủ, nhưng nàng đã mất kiên nhẫn: “Dù là vật quý đến đâu, nếu không dùng tới, cũng chẳng có giá trị gì.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT