Mặc kệ Bạch Vụ có nói về bản thân mạnh mẽ như thế nào đi chăng nữa, cũng không bằng sự rung động do cái đầu của Chung Tuyết mang tới. "Đúng vậy, ta phải thừa nhận gã thật sự không dễ giết, sở dĩ không có mang đầu của gã tới, thật sự là cái đầu kia...cái túi của ta chứa không nổi, đương nhiên chủ yếu nhất là, gã đã biến thành Ác Đọa, không thể mang trở về" Ba lô trữ vật mặc dù không có giới hạn về kích thước, nhưng lại có giới hạn về trọng lượng. Chung Húc mặc dù vẫn là hình thái nhân loại, cái đầu kia cũng tuyệt đối vượt qua hạn mức trọng lượng cao nhất của ba lô trữ vật. Ngữ khí của Bạch Vụ rất tùy ý. "Một mình người làm?" "Ta ngược lại là rất muốn nói ta có thực lực này. Nhưng như người nói, ta chỉ là một tiểu nhân vật được đánh giá là mức độ nguy hiểm cấp 7, tuy trong lịch sử không thiếu ví dụ tiểu nhân vật giết
chết loại đại nhân vật như các ngươi, nhưng Tòa Tháp như thể không có loại tiền lệ này, ta cũng có đồng bọn ở ngoài tháp của ta." "Đồng bọn ngoài tháp? Ngươi hiệu trung với ai?" "Vì sao không hỏi ai hiệu trung với ta chứ? Lại nói tiếp, người hiệu trung với ai?" Tạ Anh Kiệt không có nói tiếp, nhìn đầu của Chung Tuyết, y rốt cục cũng tiếp nhận sự thật này. "Ngươi làm sao biết ta cùng với Chung Húc không phải là một phe? Với tư cách là sinh mệnh đã cùng tồn tại lâu như vậy, ta có thể là bạn rất thân với Chung Húc" "Người có thân phận như người lại hỏi vấn đề này, khiến cho ta có chút thất vọng, vậy thì ta cũng yêu cầu ngươi giải thích một chút, vì sao trong tiểu đội đội trật tự, không có người Chung gia cùng với người Tần gia?" Sau khi Tạ Anh Kiệt trầm mặc vài giây, xem kỹ Bạch Vụ một lần nữa: "Xem ra người nói không sai, Số liệu đích xác không thể phân tích người một cách hữu hiệu, cho dù ta vẫn cho rằng, ngươi căn bản không có khả năng giết chết Chung Húc". "Mỗi người đều có lá bài tẩy của mình, chuyện này ngươi không cần nghi vấn, ta không có thời gian chạy tới lừa gạt một kẻ thống trị, ngươi có thể nhìn thấu ta, nhưng ta cũng có thể phân tích ngươi."
Tạ Anh Kiệt bắt chéo hai ngón tay: "Ngươi đã chứng minh cho ta thấy, trên người của ngươi đích xác có đồ vật khiến cho ta cảm thấy hứng thú, cũng có đủ tư cách để đối thoại cùng với ta, ngươi muốn cái gì? Mục đích người giết chết Chung Húc là cái gì?" Khi câu hỏi này được hỏi ra, Bạch Vụ cười cười: "Ta nói ta là vì chính nghĩa, ngươi khẳng định không tin." "Đừng có lãng phí thời gian của mọi người" "Vậy ngươi cứ cho là ta có cừu oán cùng với Chung Húc. Về phần ta muốn --" Bạch Vụ cũng không có ý định vòng vo, hắn nói thẳng: "Ta muốn chính là sự ủng hộ và bảo hộ của Tạ gia, từ đó ta chính là minh hữu của Tạ gia. Không phải là loại minh hữu nhựa kia, mà là cùng nhau có lợi ích thiết thực, Chung Húc chết rồi, nhưng thế lực ngoài tháp sau lưng gã chưa có chết. Chúng ta quả thật là có cùng chung địch nhân." "Minh hữu? Ta cũng không có hiểu rõ đối với ngươi." "Ta cũng không có rõ ràng đối với người, nhưng người và ta đều biết một người." Tạ Anh Kiệt biết người mà Bạch Vụ nói này, nếu như Bạch Vụ đã đi qua thành phố Đăng Lâm, lại điểm danh tìm chính mình, thậm chí nhắc đến mấy cái danh tự rất trọng yếu, y đã tin tưởng, Bạch
Vụ đã gặp qua những người kia. Tỉnh Tứ, Tỉnh Lục, còn có lão Đào...rất nhiều mảnh vỡ sự tình quá khứ hiện lên, nhưng chỉ là đoạn ngắn. Chẳng qua cảm thụ do những đoạn ngắn ký ức này mang đến, Tạ Anh Kiệt không thể bỏ qua. "Ta nguyện ý tin tưởng lúc trước người lựa chọn Tòa Tháp, không có lựa chọn tiếp tục cùng nhau nghiên cứu với bọn họ, là có thêm suy tính của chính mình, ta không tin một người trong 700 năm sẽ không thay đổi, trừ phi ngươi là Ác Đọa, cho dù Ác Đọa ta gặp phải đều rất thuần khiết. Nhưng
ngươi dù sao...vẫn còn bảo lưu một ít đồ vật?" Bạch Vụ phán đoán là có căn cứ của chính mình. Kẻ thống trị rất tà ác, nhưng hắn cũng không cho rằng từng kẻ thống trị đều giống như Chung Húc vậy, theo đuổi thú vui tối thượng. Tạ gia một mực nghiên cứu vũ khí, mặc dù trong những năm đầu, không có ai cho rằng vũ khí là
hữu dụng, chỉ là một đống đồ vật một khi ra ngoài tháp liền biến thành đồng nát sắt vụn. Những sự cố chấp của Tạ gia, bản thân liền biểu lộ một sự tình. Trong 700 năm, một nhà nghiên cứu học thuật trở thành kẻ thống trị, y tự nhiên không có khả
năng đã hình thành thì không thay đổi, nhưng những điểm sáng chói trong nhân tính, cũng không nên bị xóa sổ hoàn toàn. Huống chi cấu tạo của tòa nhà này, cùng với người phỏng vấn Mạc Thừa xuất hiện, đều làm cho Bạch Vụ tin chắc rằng, Tạ Anh Kiệt không có quên Đào giáo sư. Nhắc đến Đào giáo sư, Tạ Anh Kiệt cũng không nói gì, vẻ mặt của y luôn căng thẳng, bầu không khí trong văn phòng cũng trở nên có chút áp lực. Một hồi lâu sau, Tạ Anh Kiệt nói: "Muốn làm minh hữu của ta, ngươi ngoại trừ có đủ giá trị trở thành minh hữu, còn phải có đủ thành ý. Những cố nhân mà người nhắc đến, cho dù ta cho rằng bọn họ còn chưa chết, cũng đã biến thành Ác Đọa, hơn nữa Tỉnh Tứ người nhắc đến, nếu như ngươi có thể giao thủ cùng với Tỉnh Tứ mà còn toàn thân trở ra, ngươi cũng không cần sự trợ giúp của ta." Tạ Anh Kiệt đứng dậy, tiếp tục nói: "Khu vực thành phố Đăng Lâm kia, hiện tại có lẽ rất nguy hiểm, ít nhất trong 700 năm, toàn bộ báo cáo điều tra đều không có khu vực kia. Người có thể trở về từ trong đó, có lẽ là những cố nhân kia...đã tán thành ngươi. Ta nguyện ý cho bọn họ một phần mặt mũi, chẳng qua giữa chúng ta, là loại hình minh hữu làm thuê." Bạch Vụ biết ý tứ của Tạ Anh Kiệt, nói ngắn gọn, ngươi làm việc cho Tạ gia ta, Tạ gia ta cho ngươi chỗ tốt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT