Nhưng vị ngôn quan vừa rồi không chịu thua, chỉ vào tên vừa nói và nói với giọng không kiêu ngạo không tự ti: “Nếu hạ quan nhớ không lầm, ngươi hình như là phe cánh của Trấn Quan Hầu? Năm đó ông ta thọ lễ, ngươi còn gửi quà đến.”
Rồi hắn quay sang Tuyên Hòa Đế, ánh mắt đầy thành khẩn: “Bệ hạ, vi thần cho rằng Trấn Quan Hầu biết rõ vương gia có thể chế ngự được mình nên mới cố tình tung tin đồn ở kinh thành, chia rẽ tình cảm giữa bệ hạ và vương gia, khiến bệ hạ sinh nghi mà không dám triệu vương gia hồi kinh.”
Hắn quỳ rạp xuống: “Bệ hạ tuyệt đối không thể trúng kế gian thần! Nếu không thỉnh trung vương vào kinh cứu giá, kinh thành thất thủ, bệ hạ bị kinh động, ai gánh nổi trách nhiệm này?”
Lời hắn nói cũng chẳng sai.
Trong mắt Tuyên Hòa Đế, vẻ u ám tan biến, thay vào đó là sự hoang mang rối loạn.
Y quá đau đầu, từ khi đăng cơ tới nay, lúc nào cũng có người nói lời trái ngược nhau nhưng nghe qua đều rất có lý, khiến y hoàn toàn không biết phải làm gì.
Trong đám người toàn lời dối trá này, ai có thể phân biệt thật giả và sống sót? Chỉ có hoàng huynh. Hoàng huynh ơi hoàng huynh…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT