Xe ngựa trở về phong địa, men theo hướng Tây Bắc mà đi.
Chuyến đi này kéo dài hơn hai tháng, mỗi lần đến một châu phủ, quan địa phương đều ra ngoài thành nghênh đón, mang ra những món ngon nhất, rượu ngon nhất để khoản đãi. Lận Bạc Chu không vội vàng, nơi nào phong cảnh đẹp thì đi chậm một chút, phong cảnh không đẹp thì đi nhanh hơn, Mạnh Hoan muốn dừng lại ở đâu thì dừng ở đó.
Hai tháng này nói là đi đường, nhưng thực ra giống như một chuyến du ngoạn dài ngày.
Mạnh Hoan bỗng nhớ tới nửa tháng trước khi qua lại Liêu Đông, lúc đi thì vội ra chiến trường, lúc về thì gấp rút vào kinh, vội vàng mệt mỏi, còn chuyến này thì không ai thúc giục.
Quả không hổ là cuộc sống dưỡng già sau khi kết thúc tuyến chính trong truyện.
“Chủ tử, phía trước có một ngôi chùa tên là Phù Đồ Tự, hương khói rất thịnh, nghe nói cầu gì được nấy, từ tình duyên, con cái, tài lộc đến bình an, ngài có muốn ghé qua không?” Du Cẩm vén rèm hỏi từ bên ngoài.
Sau khi về Cô Châu sẽ không thể tùy tiện rời khỏi phong địa, nhiều phong cảnh trên đường có lẽ cả đời chỉ được nhìn một lần, Mạnh Hoan lập tức gật đầu: “Muốn đi, muốn đi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play