Mạnh Hoan dường như tỉnh dậy một cách tự nhiên.
Giữa mùa đông lạnh buốt, người ta thường tỉnh lại vì tay chân tê cóng, nhưng khi Mạnh Hoan tỉnh táo lại thì không thấy lạnh, ngược lại toàn thân còn ấm áp, tay còn được ủ trong ống tay áo ấm áp.
Mạnh Hoan chớp mắt một cái, mới nhận ra mình đang tựa trong lòng Lận Bạc Chu. Hắn đang ôm lấy cậu, hai tay đan vào nhau, một tay ôm chặt eo cậu kéo sát vào lòng.
Mạnh Hoan thử động đậy một chút, chỗ bị gió thổi lập tức lạnh buốt. Cậu chạm vào bàn tay lạnh như băng của Lận Bạc Chu: “Phu quân?”
Một giọng nói rất khẽ đáp lại: “Ừ.”
Mạnh Hoan hỏi: “Chàng tỉnh lâu chưa?”
Lận Bạc Chu: “Không lâu.”
Theo thói quen sinh hoạt đáng sợ của Lận Bạc Chu, có khi hắn đã tỉnh từ tờ mờ sáng, lo liệu đống củi sắp tắt, rồi ôm cậu suốt đến tận bình minh. Thế nên người Mạnh Hoan mới ấm, còn cơ thể Lận Bạc Chu lại lạnh ngắt.
Đặc biệt là ngón tay, tê dại và lạnh buốt như một khối băng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT